Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của blog, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "blog". (Ví dụ: thiệp tân linh mục blog). Tìm kiếm ngay
85 lượt xem

13 tuổi làm “cha” của 5 đứa trẻ nheo nhóc, khổ quá trốn dưới gốc cây khóc thầm rồi lại về với các em

Một đứa trẻ 13 tuổi thì vẫn luôn là đứa trẻ 13 tuổi. Nhưng ở tuổi này, cậu bé thay vì được đi học, tận hưởng màu sắc cuộc sống thì chỉ biết quanh quẩn chăm sóc cho 5 đứa trẻ còn nhỏ dại.

Cha mẹ vô trách nhiệm, phạm tội và bị kết án đã đẩy những đứa con vô tội của mình vào tình cảnh khốn khó, sống vất vưởng và chỉ biết trông chờ ai đó rủ lòng thương. Thế nhưng khi không còn ai để bấu víu, những đứa trẻ bơ vơ chỉ còn biết nương tựa và người anh, người chị lớn của mình. Thương thay những người anh, người chị đó dù trách nhiệm nặng nề nhưng suy cho cùng cũng chỉ là những đứa trẻ ăn chưa no, lo chưa tới.

Cậu bé Pan Jianglong 13 tuổi ở Tây Song Bản Nạp, tỉnh Vân Nam, bất đắc dĩ phải trở thành “cha” của 5 đứa trẻ.

hình ảnh

 

Ảnh: kknews

Cha phạm tội bị kết án, mẹ phải đi làm xa để lại 5 đứa em nheo nhóc ở nhà, Jianglong là anh lớn nên “quyền huynh thế phụ”, cậu bé phải đảm đương thay cha mẹ trách nhiệm chăm sóc các em. Từ ăn uống, đi lại, mặc ở… tất cả mọi thứ đều phải một tay cậu bé lo liệu.

Trong trọng trách nhiệm nuôi nấng một đứa trẻ, đối với người trưởng thành có sự giúp sức của vợ chồng việc này vốn không hề đơn giản. Thế nên, với một cậu con trai đang tuổi lớn, một tay nuôi 5 đứa em là điều vượt khả năng và sức chịu đựng.

hình ảnh

Ảnh: kknews

Nếu người lớn phải cố gắng gấp 10 để nuôi một đứa trẻ thì một đứa trẻ 13 tuổi nuôi 5 miệng ăn phải nỗ lực gấp trăm để các em được no bụng, mặc ấm mỗi ngày.

Còn nhớ, trong một bài phỏng vấn, Jianglong kể lại một ngày của mình bắt đầu từ lúc 5 giờ sáng. Cậu bé phải thức trước khi trời sáng để lo nấu nướng cho các em trên một chiếc bếp đơn giản, không có nồi chảo tươm tất, mà chỉ là vài viên gạch xếp quây lại do tự tay cậu làm.

hình ảnh

Ảnh: kknews

Bữa sáng của các em cũng rất đơn giản, chỉ là hấp một ít cơm, rau rừng mà Jianglong hái từ trên núi vào đêm hôm trước.

Khi các em đi học, cậu bé lại lên ruộng, bục mặt xuống đất, ngửa lưng lên trời. Nhưng cậu không chỉ đi một mình bởi trong số 5 đứa em, có một em út chỉ vừa mới tròn 3 tuổi. Vậy là không thể để em một mình, cậu bé phải cõng em theo cùng mỗi lúc đi làm ruộng.

Ở cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới, Jianglong đã phải tính toán làm sao có thể nhét đầy các em mỗi ngày. Không học hành, không sức lực, chỉ còn cách ra đồng làm ruộng thì mới có thể giúp các em không phải mang bụng đói đến lớp.

Làm lụng vất vả cả ngày lẫn đêm nhưng có những lúc cơm không đủ ăn, Jianglong phải giả vờ đã no để nhường phần ăn của mình cho các em. Chỉ khi các em no bụng, còn dư được miếng nào thì miếng đó sẽ là khẩu phần của cậu bé.

hình ảnh

Ảnh: kknews

Nhiều lúc sự chịu đựng vượt quá giới hạn, nỗ lực mãi vẫn không thể làm được gì hơn cho các em, Jianglong đau khổ chỉ còn biết trốn dưới gốc cây và khóc thầm. Có lẽ đó là những lần duy nhất đứa trẻ đáng thương có cơ hội được xả hết mọi lo sợ trong lòng. Cỏ cây, đồi núi sẽ là những nhân chứng duy nhất biết được những giọt nước mắt bất lực của cậu bé.

Rất nhanh thôi, Jianglong sẽ lau đi những đau buồn, uất ức của mình để trở về căn nhà lụp xụp, trống trơn, nơi các em đang đợi anh nấu cho bữa ăn lót bụng.

Những ngày tháng khốn khổ này cứ thế kéo dài qua nhiều năm, bào mòn sức lực của một đứa trẻ đang tuổi lớn. Điều may mắn duy nhất trong nỗi bất hạnh của gia đình là các em của Jianglong đều ngoan ngoãn, hiểu chuyện và rất thương anh trai. Bất cứ việc gì làm được đều phụ anh làm. Khi Panjianglong muốn các em phải học tập và làm bài tập nhiều hơn… các em cũng vâng lời và ra sức học tập.