Không thích ở chung cư, vợ chồng tôi quyết mua nhà đất. Chấp nhận ở xa, ngõ nhỏ, chật chội,… cũng được, nhưng chúng tôi không ngờ việc mình cố chấp như vậy đã làm cuộc sống cả nhà đảo lộn, đã cực lại càng khổ thêm.

Tôi 35 tuổi, kỹ sư cơ khí một nhà máy. Vợ tôi 30 tuổi, cán bộ công nhân viên nhà nước. Cả hai vợ chồng lương chỉ trên dưới 15 triệu đồng/tháng. Chúng tôi cưới nhau đã 10 năm, giờ có 2 mặt con. Hai vợ chồng thuê nhà ở khu vực Thanh Xuân, Hà Nội.

Vì điều kiện gia đình hai bên không có, chúng tôi hàng ngày chỉ biết đi làm và ăn tiêu tiết kiệm để dành dụm tiền mua nhà, chứ đi thuê mãi ở chán quá vì lúc nào cũng chỉ là tạm bợ.

Hiện mỗi tháng chúng tôi chi tiền thuê nhà là 3 triệu, tiền chi tiêu sinh hoạt hết 5 triệu, tiền học hành quần áo đường sữa của hai đứa con hết 2 triệu, tiền chúng tôi chi tiêu thêm hết 2 triệu. Mỗi tháng, vợ chồng tôi cố gắng để ra được 3 triệu. Cộng với tiền thưởng lễ, Tết của hai vợ chồng, chúng tôi để ra được 50 triệu/năm. Hai vợ chồng đi làm khoảng 10 năm tiết kiệm được 600 triệu. Tiền hồi môn và từ hồi mừng đám cưới, rồi được bố mẹ, anh em bên nội bên ngoại cho nữa, tổng cộng chúng tôi có 700 triệu đồng.

Như vậy, nếu để mua chung cư hay nhà đất, chúng tôi cần ít nhất 600-700 triệu nữa. Tôi bàn với vợ nếu vay tiền để mua chung cư thì sau này chung cư mất giá, bán đã lỗ lại còn phải lo trả nợ. Nếu mua đất ở, mình trả hết nợ còn được sở hữu nhà đất, sau này bán có khi lại được giá. Vì thế, kể cả phải mua đất ở xa, ngõ có nhỏ, diện tích chật chội,… chúng tôi cũng chấp nhận.


Tham khảo bạn bèn tôi thấy tầm tiền hơn tỷ mà mua nhà đất thì xác định chỉ mua được khu cách vành đai 3 cả chục km, hoặc tận dưới Ba La (Hà Đông), hoặc xa nữa thì Đông Anh.

Cuối cùng, sau cả tháng trời lặn lội và nhờ bạn bè tìm hỏi giúp, chúng tôi cũng mua được một miếng hơn 29m2 đã có nhà cấp 4 tại khu vực sâu dưới Hà Đông, ngõ nhỏ và gần như ngõ cụt. Đấy là nhờ chủ cũ còn muốn bán gấp nên chúng tôi mới mua được với giá 1,35 tỷ đồng. Thấy có cơ hội, chúng tôi quyết vay mượn mua ngay. Mọi việc chỉ diễn ra trong vòng 2 ngày. Thế là chúng tôi đã có nhà của mình để ở, không phải đi thuê nữa. Vợ chồng tôi xác định số tiền vay ngân hàng chúng tôi ưu tiên trả trước, họ hàng và bạn bè chúng tôi xin trả dần sau.

Tuy nhiên, vất vả về chuyện nợ nần một đằng, chúng tôi còn hứng chịu đủ thứ rắc rối nếu không nói là tồi tệ do nhà ngõ nhỏ gây ra.

Bạn cư tưởng tượng cảnh sống trong ngõ nhỏ mà xem. Ngôi nhà cấp 4 ở tạm, tiện nghi đã không đầy đủ lại còn ẩm thấp, không có không gian cho trẻ con chơi. Hai đứa con tôi vốn đã còi cọc lại càng hay ốm. Mỗi khi sốt, viêm họng hay có vấn đề gì về sức khỏe muốn bắt taxi đi bệnh viện khám phải bế con chạy một đoạn mới ra được đầu ngõ mà ô tô vào được. Gặp hôm trời mưa gió hay nắng nóng thì khốn khổ.

Ngõ nhỏ, không có ánh nắng lọt vào khiến ngôi nhà cấp 4 luôn ẩm thấp vào mùa mưa và hầm hập vào ngày nắng gắt. Nhiều khi chúng tôi phải sống cùng nmùi hôi thối mỗi khi ngõ ngập nước, vừa làm đồ đạc dễ hỏng lại ô nhiễm với mùi nước thải, của phân chó mèo thả rông… khiến đi làm đã mệt rồi về đến nhà còn mệt hơn.

Chưa kể, vì ở cuối ngõ có ngày nước về ít hoặc mất nước chúng tôi phải thi nhau đi xin, xách từ ngoài đường vào cả chục mét. Rồi hàng xóm dân trí thấp, toàn lao động chân tay hoặc thành phần phức tạp, suốt ngày chửi đánh nhau nhức hết cả đầu. Tôi thấy rõ ràng mình có nhà cửa đấy mà sao cuộc sống cực như vầy.

Đến nay, tuy mới sống ở đây được 9 tháng, nhưng vợ chồng tôi bắt đầu hối hận về quyết định của mình. Giá ngày đó, với số tiền như vậy, chúng tôi cứ mua chung cư (thuộc diện nhà ở xã hội) có khi còn hơn vì nhà mới, điều kiện sống tốt hơn, điện nước lại đầy đủ, sạch sẽ, an ninh tốt.

Vì thế, từ kinh nghiệm đau thương của mình, tôi muốn lưu ý các bạn nếu bạn có tiền tầm khoảng 3-4 tỷ thì hãy tính chuyện mua đất, vì với số tiền đó bạn có thể mua được nhà trong ngõ mà ô tô vào được, diện tích đất cũng khá rộng rồi. Nhưng với tầm tiền ít thì thực sự, sống ở chung cư sẽ tốt hơn, sau đó bạn tiếp tục tiết kiệm để mua nhà dưới đất.