Giờ trên mái đầu cũng đã gần 2 thứ tóc rồi, thế hệ 8X chúng tôi gắn liền với tuổi thơ đánh đáo, chơi khăng, ô ăn quan, chơi chun, chơi bài, chơi bi, chơi bóng … nói chung là chơi các thể loại bằng tay, bằng chân hoạt động cơ bắp là chính. Chứ chơi điện tử hồi đó quả là một thứ gì đó rất là xa xỉ.
Vẫn nhớ những năm thời còn học cấp 1 và cấp 2 lần đầu tiên được chơi Game là máy điện tử 4 nút (tên quốc tế là NES – Nintendo Entertainment System). Thời đó biết tiếng anh tiếng em là gì đâu chỉ biết có 4 nút thì gọi là “điện tử 4 nút”.
Trò chơi yêu thích của tôi là Contra, bắn Tăng và Mario. Tôi chơi, chơi mãi mà không biết chán, chỉ không xin được tiền của mẹ là phải chịu “bó tay” thôi.
Rồi đến một lúc mình “nghiện game” lúc nào không hay đi học mà trong đầu chỉ có loanh quanh mấy cái trò chơi, nghĩ phải làm sao phải phá đảo “Contra”, “Tank” và cứu được công chúa trong “Mario”…Lúc đó máu lắm nhưng vẫn chưa dám trốn học đi chơi.Phải đến khi điện tử 6 nút “Sega” ra đời thì “cơn nghiện game” mới lên đến đỉnh điểm. Thời điểm này không biết có bạn nào giống mình không chưa hết cấp 2 mà dám “trốn học chơi game” không thèm đi học luôn, kinh nhỉ?
Trò chơi yêu thích nhất lúc đó thì cũng nhiều lắm trò gì chả chơi như Song long ếch, 7 viên ngọc rồng, contra, rồng đen 2, ninja rùa, mario, đua xe Harley -Biker Mice, Shubasa. Nghiện nhất là Shubasa, hồi đó đọc truyện nhiều nên thích Shubasa và Korijo lắm. Anh em nào còn nhớ cú sút “lái bóng bay” huyển thoại và cú sút “cọp tát”. Và đua xe Harley thì nghiện đến mức không thể tả được ngồi chơi từ sáng đến tận chiều được vì nó qua vui, đua đi đua lại bắn, phá nhau hoài không chán.
Bỏ học cũng được vài buổi thì cô giáo liên lạc phụ huynh rồi mình bị tóm cổ về ăn một trận đòn thừa sống thiếu chết. Nghĩ lại vẫn còn nổi da gà về một thời trẩu tre… tuy nhiên vẫn cứ thích thú lắm!