Khuya tôi ngồi một mình ở phòng làm việc, bật đi bật lại chiếc công tắc đèn. Trong tranh tối tranh sáng ấy, tấm thiệp mời màu tím nhạt trên bàn như trêu ngươi.
Từ lúc chiều, khi vô tình gặp bạn thân của vợ cũ, cô ấy bảo: “Hương nhờ em gửi cái này cho anh từ tuần trước mà em quên, tiện gặp cho em gửi luôn nhé”. Tôi cầm tấm thiệp mời trong tay, nhìn tên vợ cũ lồng vào tên một người đàn ông khác, hồn như mất đi từ giây phút ấy.
Vợ cũ lấy chồng, tôi biết ngày ấy rồi sẽ đến, chỉ là không ngờ nhanh đến thế. Cô ấy xinh đẹp, hiền lành, dịu dàng là thế, thiếu gì đàn ông muốn che chở, yêu thương. Chỉ có tôi là u mê, ngu dại, có em bên cạnh rồi còn vung tay đánh mất.
Tôi nhớ ngày còn yêu nhau, em nói rằng từ nhỏ, tính em đã hiền nên hay bị bắt nạt. Sau này lớn lên, ra đời va vấp nhiều, em không để ai bắt nạt mình nữa. Lúc ấy, tôi đùa: “Nếu có ai bắt nạt, anh sẽ bảo vệ em”. Vậy mà cuối cùng, chính tôi lại là người làm em đau nhất.
Trước khi gặp em, tôi có yêu đơn phương một mối tình. Cô gái ấy khiến tôi rung động, si mê nhưng chưa bao giờ dám thổ lộ. Rồi cô gái lấy chồng, những tình cảm trong tôi bị chôn vùi vào tận đáy tim. Ngày biết tin cô ấy ly hôn, tôi đã cưới vợ rồi.
Vài lần vô tình gặp, bông đùa đôi câu, tôi bảo ngày xưa tôi thích cô ấy mà không dám ngỏ lời. Cô ấy ngạc nhiên, sau đó trách hờn: “Yêu em sao không nói? Nếu anh nói, biết đâu đời em đã không lỡ dở thế này”.
Chuyện cũ nhắc lại tưởng rằng chỉ nhẹ tựa như gió thoảng mây bay, không ngờ đó là khởi đầu cho tình xưa sống dậy. Thứ mình tưởng không bao giờ có, nay lại bỗng như nằm trong tầm tay khiến tôi không thể nào thoát khỏi những cám dỗ. Tôi trượt chân vào vũng lầy ngoại tình nhanh đến nỗi khi bị vợ phát hiện, tôi còn chưa kịp nghĩ rằng mình đã phản bội cô ấy, phạm một tội tày trời.
Không có một cơ hội nào cho tôi sau đó cả, mặc tôi dùng hết lời giải thích, hứa hẹn, van xin. Không ngờ người phụ nữ dịu dàng, yếu đuối thường ngày khi bị dối lừa lại trở nên cương quyết và mạnh mẽ như vậy. Em không khóc lóc, chỉ trích. Em chỉ nói, em đã hết tin tôi rồi và quẳng cho tôi tờ đơn ly hôn.
Chúng tôi cưới nhau hai năm, vì một vài lý do khách quan mà trì hoãn việc sinh con. Vợ tôi nói, không ngờ trời còn thương cô ấy. Không có con, cô ấy dễ dàng dứt khoát đẩy tôi ra khỏi cuộc đời mình.
Hơn một năm sau ly hôn, tôi còn chưa nguôi nỗi hối hận, nuối tiếc thì vợ cũ đã lấy chồng. Hóa ra, người bị phản bội dễ nguôi ngoai hơn người đi phản bội. Mẹ tôi đã có lần chỉ thẳng mặt tôi mà gào lên: “Đấy giờ tự do rồi, sao không chạy đến với người phụ nữ kia đi”. Mẹ có biết đâu, tôi đã qua cơn mộng mị rồi.
Khuya tôi ngồi một mình ở phòng làm việc, bật đi bật lại chiếc công tắc đèn. Trong tranh tối tranh sáng ấy, tấm thiệp mời màu tím nhạt trên bàn như trêu ngươi.
Hơn 3 năm trước, vào một ngày mùa thu, tôi và em cũng đến một cửa hàng chọn mẫu thiệp mời. Tôi thích thiệp màu vàng, em nhất định chọn màu đỏ. Không biết em đọc ở đâu, nói rằng màu vàng tượng trưng cho sự phản bội. Tôi chiều em, chọn thiệp hồng màu đỏ, vậy mà vẫn không như ý em mong.
Ngày ấy, tôi đã ngồi hàng giờ để ngắm tên em và tên tôi lồng vào nhau quấn quýt. Bây giờ, vẫn là tên em đấy nhưng lại cạnh một người đàn ông xa lạ khác tôi chưa từng gặp mặt.
Ngày mai, vợ cũ lấy chồng. Tôi chẳng đủ cao thượng để chúc em một đời hạnh phúc. Tôi cũng không đủ dũng cảm để đến nhìn em sánh đôi bên người ta. Tôi chỉ mong mình có thể mau quên em đi, mau tha thứ cho bản thân, đừng tự giày vò mình nữa.
Dù sao đi nữa, em cũng đã có hạnh phúc của riêng mình. Sai lầm của tôi cũng đã phải trả giá. Chỉ là cái giá phải trả này đắt quá em ơi.