Sau khi tôi nói về kế hoạch xây lại nhà cho bố mẹ ở quê, vợ không đồng ý và đưa ra điều kiện để đảm bảo sự công bằng.

Vợ chồng tôi sinh ra ở vùng quê nghèo, quen nhau tại thành phố. Ý chí làm giàu đã giúp chúng tôi đến với nhau, đồng hành và làm ăn có tiền.

Hoàn cảnh gia đình không khá giả, bố mẹ phải bươn chải cấy cày, làm thêm để các con ăn học nơi thành phố nên chúng tôi mới có ngày hôm nay. Vì sự tần tảo đó nên đến nay, bố mẹ tôi vẫn sống trong căn nhà nhỏ đã xây dựng cách đây 30 năm.

Mỗi lần về quê, nhìn căn nhà trải qua nắng mưa, rêu phong bám đầy tường, tôi không khỏi chạnh lòng. Bây giờ, cuộc sống khá hơn một chút, tôi muốn xây lại căn nhà cho bố mẹ sống thoải mái hơn ở tuổi “xế chiều”.

Nhiều lần, tôi nói với bố mẹ về chuyện này nhưng ông bà ngăn cản. Bố mẹ muốn vợ chồng tôi dành dụm tiền để trang trải chi phí sinh hoạt ở thành phố và lo cho các cháu ăn học. Ông bà bảo, không cần gì hơn ngoài sức khỏe và con cháu bình an, vật chất chỉ là thứ yếu.


Dẫu biết vợ chồng tôi chưa giàu có nhưng không thể để căn nhà cũ kỹ theo thời gian như vậy. Bây giờ, nếu vợ chồng tôi xây lại nhà cho bố mẹ vẫn phải vay mượn anh em hoặc ngân hàng.

Tuy vậy, xét mọi nhẽ, tôi phải có trách nhiệm. Bởi cả nhà có 3 chị em, trong đó hai chị gái lấy chồng ở xa. Tôi là con trai sẽ đảm nhận trách nhiệm phụng dưỡng, lo cho bố mẹ lúc về già.

Nhiều lần, tôi nói chuyện với vợ nhưng cô ấy dường như không mấy quan tâm và lảng tránh sang chuyện khác. Vợ tôi có quan điểm, gia đình có 3 chị em, ai cũng phải có trách nhiệm lo cho cha mẹ. Vì vậy, nếu muốn xây lại căn nhà, 3 chị em cần đóng góp như nhau.

Tuy vậy, bản thân là con trai duy nhất, sau này mảnh đất mà bố mẹ đang sống được truyền lại cho vợ chồng tôi. Các chị gái không được thừa hưởng căn nhà này nên trách nhiệm lớn nhất thuộc về con trai và con dâu.

Dạo gần đây, tôi thấy sức khỏe của mẹ yếu hơn vì những căn bệnh của tuổi già. Trong lòng tôi luôn mong muốn sớm xây căn nhà để mẹ có thể yên tâm trước lúc “nhắm mắt xuôi tay”.

Cuối tuần vừa qua, tôi bàn bạc với vợ kế hoạch xây lại căn nhà cho bố mẹ. Nếu chưa có đủ kinh phí, tôi sẽ chọn cách thiết kế đơn giản, miễn có không gian sống sạch sẽ, thoáng mát và đủ tiện nghi cơ bản.

Tuy nhiên, vợ tôi lên tiếng phản đối. Cô ấy giữ nguyên quan điểm con trai và con gái phải có trách nhiệm trong việc này. Tôi cố gắng phân tích cho vợ về chuyện con trai và con dâu có vai trò lớn nhất, phần tài sản thừa kế được hưởng cũng nhiều hơn.

Vợ tôi không những không đồng ý, còn lên tiếng thách thức: “Nếu anh muốn xây nhà cho bên nội, phải làm một việc khác cho bên ngoại với số tiền tương tự mới là công bằng. Nếu không làm được vậy, chấm dứt mọi chuyện ở đây, đừng bàn bạc thêm nữa”.

Tôi không có ý trách móc bà xã về chuyện công bằng. Thế nhưng, bên ngoại có anh và em trai vợ phải gánh vác việc này, không thể để con rể và con gái phải bận tâm.

Hiện tại, tôi chưa biết làm thế nào để thuyết phục vợ thay đổi quan điểm. Nếu để bố mẹ ở mãi trong căn nhà như vậy, tôi thật sự không đành lòng.