Ông bạn tôi bán nhà phố để làm nhà vườn, chẳng may bị đột quỵ.
Tôi không biết trào lưu bỏ phố về quê bắt nguồn từ khi nào mà dạo này đi đâu cũng nghe, cũng thấy nói đến. Nhiều người chia sẻ mơ ước có khoảnh ruộng, miếng vườn và ngôi nhà nhỏ ở quê mà sẵn sàng đánh đổi luôn cái nhà ở phố. Rồi nhiều người lại chia sẻ chuyện thuê trọ Sài Gòn, về quê xây nhà to đẹp. Tôi cho đây là điều không hay vì nó thiệt đơn, thiệt kép.
Thứ nhất, các bạn nghĩ sao khi hy sinh thời gian, sức lực cày cuốc, làm việc lúc trẻ, rồi về già lại “chui” về vườn sống? Nhỡ chẳng may lên cơn đau tim, đột quỵ rồi làm sao đi bệnh viện chạy chữa cho kịp? Dù bạn về quê ở Vũng Tàu, Đồng Nai, Bình Dương hay Bảo Lộc, Long An… quanh quẩn Sài Gòn một, hai trăm cây số thì vẫn thiệt.
Các bệnh tuổi già như tim, đột quỵ cần thời gian vàng để chạy chữa. Nếu phát hiện kịp thời và chuyển viện đi, xe cấp cứu có chạy nhanh đi nữa thì xem ra tốc độ vẫn thua cự ly. Sài Gòn là nơi đóng trú của nhiều bệnh viện lớn. Ít ra có đổ bệnh thì còn kịp tới bệnh viện chứ.
Tôi có ông bạn không biết mê mẩn cái trào lưu này từ đâu mà đã bán bớt cái nhà phố trị giá 4,5 tỷ để mua đất ở quê. Chỉ giữ lại cho con cái nhà chung cư 1,8 tỷ cũ mèm. Các bạn đừng hỏi sao không bán chung cư? Vì thời điểm đó tiền bán chung cư chỉ đủ mua một khoảnh vườn. Nếu bán để mua từng ấy thì chỗ đâu xây nhà, chỗ đâu làm vườn?
Hai, ba năm đầu thì gọi điện thoại, nhắn tin với tôi hý hửng vì tìm về với thiên nhiên, viên mãn. Về vườn là hội nhập với thiên nhiên. Nhưng cuộc sống đâu có như mơ. Đời đâu có nhiều bức tranh đẹp như vậy. Nếu không thua lỗ vì nông sản được mùa mất giá thì cũng có một hay nhiều nguy cơ khác rình rập. Vậy đó, một đêm ông bạn tôi đột quỵ, đang ngồi uống trà thì ngã đùng ra đất. Bà vợ hô hoán hàng xóm chuyển viện ngay. May thay còn cứu được nhưng bây giờ lại liệt xụi, không tự đi được. Và bà vợ cũng không dám đưa về nhà vườn mà cho qua ở ké căn hộ của con để nhỡ có bề gì thì còn đi bệnh viên cho kịp.
Nhìn ra, khi khuyên bảo kinh nghiệm chọn đất, mua nhà, người xưa đúc kết: “Nhất cận thị, nhị cận giang”. Theo tôi câu này có giá trị vĩnh cửu. Cận thị, tức là ở gần chợ. Nay có thể hiểu rộng là ở thành thị. Ngoài cái lợi về kinh tế như thuận tiện mở cửa hàng buôn bán, giữ giá đất, có hệ thống tiện ích xoay quanh: siêu thị, nhà sách, rạp xem phim, sân khấu kịch, trường học… thì cái quan trọng nhất là bệnh viện – nơi chăm sóc sức khỏe. Mà người già thường hay đau yếu, nay đau lưng, mai nhức chân nhức tay, lỡ ngày kia thấy choáng váng đầu óc, bất tỉnh nhân sự, nhà ở vườn thì tính sao đây?
Như ông bạn tôi, giờ vẫn có thể bán chục ha đất đó (vì giá đất cũng lên theo) để mua lại nhà ở Sài Gòn, nhưng có thể ở vị trí không đẹp như nhà cũ. Mua nhà chung cư thì bất tiện vì ngồi xe lăn. Mà nếu cho là bảo toàn được vốn, thì có phải lỗ công chăm sóc trồng cây, tưới tiêu mấy năm không? Vậy đó, thiệt đơn thiệt kép là ở chỗ này. Ai trung niên, tuổi già muốn bỏ phố về quê thì nghĩ cho kỹ. Đi nghỉ dưỡng vài ngày thì vui, chứ dọn về ở luôn thì nên nghĩ lại.