Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của blog, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "blog". (Ví dụ: thiệp tân linh mục blog). Tìm kiếm ngay
713 lượt xem

Nhói lòng người mẹ khốn khổ cận kề cái chết, chỉ ước một lần được thấy con

Vợ chồng anh Hận vốn làm công nhân may, về quê thất nghiệp. Chồng làm thợ xây, vợ ở nhà làm ruộng, gắng lắm mới đủ nuôi 2 đứa con và tằn tiện chắt góp để cất được căn nhà

Mang thai tuần 36, chị Nguyễn Thị Vân phải mổ bắt con để đảm bảo an toàn tính mạng cho cả mẹ lẫn bé. Người mẹ khốn khổ bị ung thư phổi di căn đa tạng này chỉ ước một lần được nhìn thấy con.

Chị Nguyễn Thị Vân (SN 1982, trú xóm 4, xã Tào Sơn, Anh Sơn, Nghệ An) nằm trên giường bệnh, đôi mắt mở trừng trừng nhưng đã không còn nhìn thấy gì. Sinh con được hơn 1 tháng nhưng người mẹ khốn khổ này chưa một lần được nhìn thấy khuôn mặt con.

Chị Vân và anh Nguyễn Hoài Hận (SN 1983) quen nhau khi chị vào miền Nam làm thuê. Năm 2013, bố vợ ốm nặng, vợ chồng anh chị dắt díu 2 đứa con nhỏ về Nghệ An sinh sống để tiện chăm sóc. Bố mẹ chia cho vợ chồng anh mảnh vườn nhỏ, cất 1 căn nhà tạm gọi là đủ che mưa, che nắng.

Cuối năm 2019, chị Vân “vỡ kế hoạch”, mang bầu cháu thứ 3. Khi thai được 30 tuần tuổi, mắt chị mờ dần. Đi khám, bác sĩ phát hiện có khối u ở mắt nhưng ở thời điểm đó, nếu phẫu thuật sẽ ảnh hưởng đến thai nhi nên chị không nỡ.

“Khi thai được 36 tuần thì cô ấy mù hẳn, không nhìn thấy gì nữa. Đôi mắt thâm xì, sưng lên đau đớn không chịu nổi. Lúc này bác sĩ bảo không chần chừ được nữa, phải mổ bắt con để cứu mẹ, mặc dù thành công của ca mổ là khá mong manh”, anh Hận kể.

Cháu bé sinh thiếu tháng, bị viêm phổi, bệnh tim nhẹ, phải nằm điều trị ở khoa khác. Chị Vân được chuyển đến Bệnh viện ung bướu Nghệ An.

“Bệnh nhân Nguyễn Thị Vân bị K phổi di căn các cơ quan nội tạng như: gan, tuyến thượng thận, não, mắt. Bệnh tình của bệnh nhân được phát hiện ở giai đoạn muộn, tiên lượng kém, hiện đang được điều trị duy trì kéo dài”, bác sĩ điều trị cho chị Vân thông tin.

Chị Vân điều trị ở Bệnh viện Ung bướu Nghệ An, cháu bé được điều trị, chăm sóc tại Bệnh viện đa khoa Nghệ An. Một mình anh Hận không kham nổi, người mẹ chồng phải từ miền Nam ra, phụ bà thông gia chăm sóc cháu. Sau hơn 1 tháng, sức khỏe ổn định, cháu bé được ra viện, đưa về quê để hai bà chăm sóc.

“Bé uống sữa ngoài hoàn toàn, cứ mỗi hộp gần 500 nghìn đồng. Đối với gia cảnh nhà tôi bây giờ, khoản tiền 500 nghìn cũng khó kham nổi…”, anh Hận cố giấu nước mắt đang chực lăn ra.

Vợ chồng anh Hận vốn làm công nhân may, về quê thất nghiệp. Chồng làm thợ xây, vợ ở nhà làm ruộng, gắng lắm mới đủ nuôi 2 đứa con và tằn tiện chắt góp để cất được căn nhà mà như chị Vân nói, ngày Hè, ngồi trong nhà tưởng ngồi trong lò nung.

Nếu không có biến cố bệnh tật xảy ra, anh Hận bảo hai vợ chồng gắng thêm ít năm sửa lại căn nhà cho con ở. Thế nhưng bây giờ, có khi căn nhà ấy anh cũng chẳng giữ được bởi bệnh tình vợ ngày càng nặng, con thơ khát sữa, bản thân anh cũng không thể bỏ vợ ở viện mà đi làm.

Anh giấu nỗi đau cho mình, bảo vợ yên tâm chữa bệnh. “Mình chỉ bị gan thôi, nên ảnh hưởng tới mắt. Chịu khó điều trị, nhanh khỏi để còn về với con”, anh nói. Chị tin lời chồng mà không hề biết, nỗi đau đớn giày vò hàng đêm khiến không thể chợp mắt được là do đâu.

“Chị không ngủ được, cứ mở mắt trừng trừng thế chứ có nhìn thấy gì đâu. Đêm nào cũng phải xin bác sĩ thuốc mới ngủ được mà cứ ngủ chập chờn, mơ mắt mình nhìn thấy mờ mờ, được đi dạo trong khuôn viên bệnh viện.

Chị ước thấy mờ mờ thôi cũng được để còn nhìn được con. Từ hồi sinh cháu ra, chị mới sờ con thôi, chưa nhìn thấy con lần nào… Giật mình tỉnh dậy, nước mắt đẫm gối mà chị chỉ thấy mỗi một màu đen”.

Nghe vợ nói, anh Hận quay đi. Sáng nay, mẹ vợ anh vừa gọi điện xuống thông báo sữa của cháu hết rồi…

 

Danh mục: Cha

Bài viết cùng chủ đề: