Cho con nằm viện của xã để theo dõi thêm khoảng 1 tháng thì hết tiền, không còn cách nào khác, anh Hùng lại đành đưa con về nhà chăm sóc.

Thoát khỏi hiểm cảnh nhưng để lại di chứng cả đời

Tết Trung thu, ngày mà lẽ ra được vui chơi với bạn bè cùng trang lứa thì cô bé đáng thương do bị bại não chỉ có thể nằm một chỗ, chân tay teo tóp, co quắp, đầu thường xuyên nhìn ngược lên trên. Trong căn nhà trống trải, lạnh tanh, không có lấy một đồ đạc giá trị. Nền nhà chỉ trải mấy tấm thảm xốp lót sàn cho bé nằm.

Sinh ra không được may mắn như những đứa trẻ khác, khi vừa được vài tháng tuổi, Trang đã trải qua một trận sốt vàng da quái ác. Tuy may mắn vượt qua được thời điểm hiểm nghèo nhưng đau lòng thay, bác sĩ lại chẩn đoán em có dấu hiệu của bệnh bại não.

Ngày ấy, do cuộc sống thiếu trước, hụt sau nên gia đình không có điều kiện cho Trang ra Hà Nội chữa trị. Anh Bùi Văn Hùng (sinh năm 1972) – bố Trang chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay quyết định để con nằm tại bệnh viện của xã điều trị. Nỗi đau ấy chưa nguôi thì em lại tiếp tục chịu trận ốm thứ hai nặng hơn. Nhìn đứa con nhỏ lần thứ hai bước chân tới cửa tử, hôn mê không tỉnh, vợ chồng anh Hùng lòng đau như cắt…

Kiên trì và hy vọng, cuối cùng sau 28 ngày hôn mê, may mắn mới ghé qua với gia đình anh Hùng khi Trang thoát khỏi bàn tay tử thần trở về với gia đình. Cho con nằm viện của xã để theo dõi thêm khoảng 1 tháng thì hết tiền, không còn cách nào khác, anh Hùng lại đành đưa con về nhà chăm sóc.

Nhưng cũng kể từ ngày ấy, cô gái nhỏ vĩnh viễn không còn có khả năng chạy nhảy trên đôi chân của mình, cũng không sống bình thường như bao đứa trẻ khác. Giờ đây em chỉ có thể nằm một chỗ, cũng không thể cất tiếng nói cười như một người bình thường…

Đêm thức ôm con để con khỏi co giật

Chúng kiến cảnh người cha một tay lấy áo lau khóe mắt, một tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ, gầy gò của cô con gái bệnh tật, hiếm ai có thể cầm nổi nước mắt. Khuôn mặt người đàn ông khắc khổ, chất phác nhưng ánh mắt khi nhìn con gái lại dịu dàng đến lạ. Nhìn con cười, mà lòng người làm cha quặn đau…

Trang thấy đông người đến thì ra vẻ phấn khởi, đầu ngước ngược lên nhìn mọi người. Tay chân em huơ huơ trong không trung khi thấy có người đến, miệng nở nụ cười tươi rói. Dường như trong ánh mắt của cô bé ngây thơ ấy sáng rực lên niềm vui, niềm phấn khởi.

Anh Hùng nghẹn ngào nói: “Thật sự ngày ấy gia đình nghèo khó, không có điều kiện cho con ra Hà Nội chữa trị, tôi chỉ có thể nhìn con bệnh tật mà chẳng thể làm gì. Giờ cháu thành ra như vậy thì cũng chỉ biết chăm sóc con từng ngày”.

Kể từ cái ngày con bệnh tật, kinh tế khó khăn bởi vậy mà càng trở nên kiệt quệ. Vợ chồng anh Hùng vừa bận đi làm, vừa phải lo chăm sóc con. Sợ phiền hà nên vợ chồng anh cũng không dám nhờ vả họ hàng.

“Họ hàng cũng mỗi nhà mỗi cảnh, nhà ai cũng có khó khăn riêng, thôi thì tự hai vợ chồng cũng phải cố gắng thôi chứ biết sao giờ”, anh chia sẻ. Theo lời anh Hùng tâm sự, hàng ngày hai vợ chồng anh đều đi làm cả, anh thì làm công nhân nhà máy đành để Trang nằm chơi ở nhà một mình. Đáng mừng thay, vẫn cô con gái thứ hai của anh chị tuy còn nhỏ nhưng ngoài đi học cũng đã biết giúp đỡ bố mẹ việc nhà, biết lau người tắm rửa cho chị và trông chị thay bố mẹ.

“Tối đến phải cho cháu ngủ với bố vì hay bị giật mình, co giật tay chân về đêm, bố phải ngủ cùng để giữ người cho con, chứ ban ngày thì một mình cháu ở nhà vẫn chơi ngoan. Trưa là tôi về nấu cơm cho cháu ăn rồi mới lại đi làm. Mẹ cháu do công việc thì phải chiều tối mới về được” – anh Hùng buồn bã kể.

Trao đổi với PV, ông Bùi Quốc Trì – Phó Chủ tịch xã cho biết: “Gia đình anh Hùng nghèo khó lắm, lại thêm con bệnh tật như vậy. Đợt vừa rồi cũng may được họ hàng, làng xóm gom góp giúp đỡ xây dựng lại cho ngôi nhà để gia đình anh có chỗ trú mưa trú nắng. Bản thân anh làm chính quyền nhưng thấy cháu như vậy anh thương lắm, cũng quyên tặng cho cháu chút ít để động viên cháu và gia đình”.

Con cái mình đẻ ra, tròn méo ra sao thì vẫn là máu là thịt của mình. Dù điều kiện khó khăn nhưng vợ chồng anh Hùng vẫn cố gắng làm lụng kiếm tiền trang trải sinh hoạt hàng ngày. Vượt lên mọi nỗi đau, vợ chồng anh chỉ tâm niệm con còn có hơi thở, còn có thể nở nụ cười thì bố mẹ vất vả mấy cũng chịu đựng được. Xúc động trước nỗi đau của gia đình anh, thật hy vọng rằng Trang và gia đình sẽ được nhiều nhà hảo tâm biết tới, quan tâm giúp đỡ để tiếp thêm sức mạnh cho em trên con đường chiến đấu với bệnh tật phía trước.