Đúng là dù sống như thế nào cũng không hài lòng được thiên hạ mọi người ạ. Tôi chẳng biết mình sai ở chỗ nào. Chỉ thấy nhà chồng ai cũng quá đáng. Mọi người cứ làm như mình thanh cao lắm, chỉ tôi là ích kỷ và ham vật chất thôi.
Ngày xưa tôi từng thề không lấy chồng con một, cũng không sống chung với mẹ chồng. Vì xung quanh cũng có nhiều người ở chung với mẹ chồng và có mấy kết cục không tốt đẹp rồi. Ấy vậy mà cuộc đời đưa đẩy thế nào, cuối cùng tôi lại lấy chồng con trưởng và dĩ nhiên là cũng phải ở chung với mẹ chồng rồi.
Thật ra nhà cũng không có nhiều người ở. Bố anh đã mất từ hơn chục năm trước, 2 cô em gái cũng đã lấy chồng nước ngoài, cả năm về được một lần là cùng. Chẳng vợ chồng tôi ở cùng bà thì ai vào đây nữa. Hồi đó tôi cũng nghĩ, mình không phải chịu cảnh chị dâu em chồng là được rồi. Thời bây giờ vấn đề mẹ chồng nàng dâu không còn quá nặng nề như trước, tôi cứ lựa mà sống thôi.
Quả thật là mẹ chồng tôi khá dễ tính. Tiếng là tôi đi làm dâu nhưng nhàn nhã lắm. Cả năm cả tháng không phải đụng đến bát đũa. Đi làm về là có cơm ngon canh ngọt, ăn xong thì hai vợ chồng nói chuyện với mẹ vài câu rồi lại lên phòng. Đồ đã có mẹ chồng dọn rửa ở dưới. Chồng tôi còn trêu:
“Đấy em thấy có ai lấy chồng mà sướng như em không? Việc nhà chẳng bao giờ đụng tay. Thế mà ngày xưa cứ sợ ở chung với mẹ chồng mãi. Bây giờ thấy ân hận rồi chứ gì?”.
Về việc tiền nong khi sống chung, tôi không phải đưa đồng nào cho mẹ chồng cả. Thật ra lúc đầu, tôi tính gửi mẹ chồng 3 triệu mỗi tháng. Nhưng đưa thì bà gạt đi, nói là 2 cô con gái tháng nào cũng gửi tiền về cho mẹ chi tiêu rồi. Cho nên tôi có tiền thì để mà tiết kiệm. Sau này còn nhiều công việc phải lo. Mẹ chồng đã nói vậy nên tôi cũng cầm luôn, tội gì mà đưa đi đưa lại chứ.
Mẹ chồng tôi có tính lo xa. Vì thế nên lúc khỏe, bà đã đưa cho tôi cuốn sổ tiết kiệm 300 triệu. Sau khi sang tên cho tôi, bà dặn:
“Mẹ phải tranh thủ lúc tỉnh táo khỏe mạnh để dặn con. Đây là số tiền mẹ tiết kiệm bao năm nay. Sau này khi mẹ khuất núi, con không cần bảo các em góp tiền vào làm gì. Cứ lấy tiền ở đây ra để lo ma chay cỗ bàn. Còn lại bao nhiêu thì là của hai đứa hết”.
Vì tiền đã đưa hết cho tôi nên mẹ chồng cũng không dư giả lắm. Cách đây mấy tháng, bà mới mua được chiếc dây chuyền vàng ta 2 chỉ để lần nào đi đám cưới thì có cái đeo. Thấy mẹ chồng quý chiếc dây chuyền ấy, cứ nâng niu từng chút một, tôi mới động viên bảo bà đeo luôn cho đẹp, không cần tháo ra tháo vào đâu. Tôi còn trêu bà, bảo bữa sau sẽ kéo cho mẹ cái dây 5 chỉ để nổi nhất trong các bà.Vậy mà chưa kịp làm gì thì đã xảy ra biến cố mọi người ạ.
Hôm ấy trời mưa mẹ chồng tôi ra sân thì trượt chân ngã đập đầu vào bậc cửa. Dù được đưa tới viện sớm nhưng bà chỉ duy trì sự sống thêm vài ngày là ra đi. Lúc lau rửa thay quần áo cho bà, mọi người vẫn để lại chiếc dây chuyền để bà có thể mang sang thế giới bên kia. Thế nhưng tôi thấy làm như vậy phí quá, vì dù sao chiếc dây chuyền cũng bằng vàng thật. Chôn vàng theo người đã mất chẳng có ích gì, để cho người còn sống sử dụng có tốt hơn không, coi như giữ lại kỷ vật của bố mẹ.
Không tiện nói ra suy nghĩ này sợ mọi người ngăn cản nên lúc khâm liệm cho bà xong thì tôi lén tháo chiếc dây chuyền ra rồi giấu riêng 1 chỗ chỉ một mình biết. Cứ tưởng hành động này sẽ không ai phát hiện mà lại bị một bác trong họ nhìn thấy. Hôm đám tang bà xong, bác kể chuyện này với chồng và 2 em của anh khiến cho cả nhà nổi giận đùng đùng. Cô út nhà tôi tính khí nóng nảy, lại không khéo ăn nói nên đứng lên chỉ thẳng mặt tôi:
“Biết bà quý chiếc dây chuyền như vậy mà chị nỡ lòng nào lấy nó ra khỏi cổ mẹ. Có ai lại đi ăn trộm đồ của người chết bao giờ. Chị tham vừa thôi”.
Chồng tôi cũng thở dài:
“Em bán ở đâu, mai cầm tiền đến chuộc ngay đi. Mẹ là người cẩn thận. Trước khi đi, bà đã để tiền lại để lo ma chay cho mình rồi, có phải thiếu thốn đâu mà em phải làm đến mức tháo dây chuyền của mẹ ra”.
“Thôi được rồi. Đúng là lúc đó em cũng hơi thiếu suy nghĩ. Em mới bán được 3 hôm thôi, để mai em ra ngoài đó mua lại cho anh với 2 cô vừa lòng”.
Khổ nỗi, hôm sau tôi mang tiền đến mua lại dây chuyền thì người ta bảo đã bán cho người khác mất rồi. Bây giờ chồng và các em chồng của tôi đều vì chuyện này mà trách mãi. Bản thân tôi thì thấy mình cũng sai nhưng biết sao được, chuyện đã rồi, chẳng lẽ tôi lại mua chiếc dây chuyền mới rồi đặt lên mộ mẹ chồng thì họ mới vừa lòng hay sao?