8 năm qua, người vợ đã trở thành “đôi chân” của chồng, cõng anh “đi khắp thế gian”. Câu chuyện về tình nghĩa vợ chồng của cặp đôi đến từ Vĩnh Phúc khiến nhiều người nể phục.
Khi đọc câu chuyện về chị Chu Thị Bích và chồng là anh Dương Cao Thành trên VNE, mình quá đỗi xúc động vì tình yêu mà họ dành cho nhau trong gần một thập kỷ qua.
Năm 13 tuổi, anh Thành bị chấn thương tủy sống sau một vụ tai nạn giao thông. Từ đó, anh bị liệt và phải ngồi xe lăn. Dù gặp nhiều khó khăn nhưng anh luôn cố gắng tự làm mọi việc để tránh gây phiền đến gia đình.
Năm 2015, anh Thành và chị Bích quen biết nhau qua lời giới thiệu của một người chú. Từ khi biết cô gái làm phụ hồ ở Hà Nội, anh Thành nuôi hy vọng có thể chiếm được trái tim của cô. Tuy nhiên, thời gian đầu, chị Bích đã từ chối tình cảm của người đàn ông này.
Không nản lòng, anh xin ở lại nhà của người quen tại Tuyên Quang và sống cách nhà chị Bích 500m. Trong 3 tháng ròng, cứ 8 giờ tối là anh lại nhờ người thân chở đến nhà của chị Bích. Lúc đầu, chỉ có mẹ của chị Bích ra tiếp chuyện. Ở trong phòng, nghe anh Thành nói chuyện, chị dần có cảm tình và nhận thấy đây là người hiền lành, chân thật.
Mưa dầm thấm lâu. Chị Bích cũng dần mở lòng trước người đàn ông này. Qua những cuộc trò chuyện và tin nhắn, đôi bên từ từ hiểu về nhau hơn. Anh Thành tâm sự về nỗi tự ti, cô độc của bản thân và mong muốn có được gia đình nhỏ. Còn chị Thanh kể về nỗi lòng phải chăm sóc mẹ già sau khi bố mất sớm.
6 tháng sau, anh Thành ngỏ lời cầu hôn và cặp đôi có một đám cưới nhỏ, chính thức về chung một nhà.
Trước đây, anh Thành chủ yếu di chuyển bằng xe lăn. Tuy nhiên, từ khi về chung một nhà, chị Bích cất xe vào góc nhà, tình nguyện cõng chồng mỗi ngày và mong muốn anh sẽ chịu khó tập vật lý trị liệu để cải thiện.
Một chi tiết khiến mình vô cùng xúc động và càng thêm nể phục người vợ này là những ngày đầu chị cõng chồng. Thân hình chưa tới 50kg nhỏ bé của chị Bích phải chịu sức nặng của cơ thể chồng. Lúc đầu, chị dùng hết sức để xốc chồng đứng thẳng, quay người vác anh lên vai rồi di chuyển từng bước nhỏ. Chị bấu chặt những ngón chân xuống đất để không bị ngã. Thân hình chị đổ mồ hôi đầm đìa.
Từ quãng ngắn vài chục mét, chị Bích cõng chồng đi được 200-300m. Giờ đây, người vợ cõng chồng đi tắm rửa, vệ sinh cá nhân. Anh Thành còn được đến nhiều nơi như đám cưới, hội hè, ra vườn hoa hay đến cánh đồng gần nhà để ngắm trẻ em thả diều. Nhờ có vợ, cuộc sống của anh Thành ngày càng phong phú, đỡ cô độc buồn tủi hơn.
Mình nghĩ, với thân hình và sức lực của người phụ nữ, chị Bích có thể “cõng chồng đi khắp thế gian” như vậy là nhờ sức mạnh tình yêu. Từ mong muốn giúp chồng được đi nhiều nơi cũng như không phụ thuộc nhiều vào xe lăn, người phụ nữ đã không quản ngại vất vả, cực nhọc.
Tuy vậy, cũng có người khi thấy vợ cõng chồng đã có lời trêu chọc. Anh Thành nghe xong là chạnh lòng, bảo vợ để mình ngồi xe lăn. Trong khi đó, chị Bích không muốn chồng ngồi xe lăn nhiều vì như vậy sẽ khiến chân bị yếu đi rồi mất luôn khả năng đứng, đi. “Giờ anh vẫn đứng được thì sau này nhất định đi được”, người vợ quả quyết.
Trước niềm tin của vợ, anh Thành càng thêm quyết tâm và chịu khó tập đi đứng. Mỗi sàng, anh tập đứng dù chỉ vài giây. Sau đó, anh dùng tay nâng hạ đôi chân liên tục để các khớp được linh hoạt. Chỉ 5 phút tập nhưng anh thấy đau nhức chân, mồ hôi vã ra. Tuy vậy, anh không bỏ cuộc. Thời gian tập luyện dần nâng lên 10, rồi 20 phút. Giờ đây, anh có thể tập liên tục 30 phút mà không thấy mệt.
“Quả ngọt” cho đôi vợ chồng này là sau 8 năm bên nhau, họ có 2 bé trai đáng yêu, khỏe mạnh. Đó như là động lực giúp chị Bích ngày càng mạnh mẽ, chịu khó bươn chải hơn. Chị phụ hồ, làm thợ may rồi thu hoạch nông sản để trang trải cuộc sống.
Câu chuyện về tình nghĩa của đôi vợ chồng này đã khiến nhiều người xúc động, rưng rưng. Không phải người phụ nữ nào cũng đủ bản lĩnh và tình yêu thương để chấp nhận cưới một người chồng khiếm khuyết cơ thể. Đôi khi, chuyện vợ chồng là duyên là nợ của nhau.
“Anh chồng quá may mắn vì có được người vợ thật tuyệt vời! Chúc 2 anh chị mãi mãi hạnh phúc bên nhau và anh sớm đi lại được nhé”
“Một người vợ tần tảo, thủy chung, xinh xắn. Đúng là duyên nợ”
“Ít ai đủ mạnh mẽ cũng như tình yêu thương để lấy chồng không đi đứng được như vậy, để rồi cõng đi khắp nơi. Giờ chị hạnh phúc cùng 2 bé trai. Mong sao với sự yêu thương cùng tình yêu to lớn của vợ con, Thành sẽ đi được sớm nhất có thể!”…