“Tìm được ngôi nhà vừa rẻ vừa đẹp, vợ chồng tôi vội vã thương lượng sợ người khác mua mất. Rất may sau đó, trong lúc xoay xở vay tiền, tôi tự thấy vô lý khi đặt câu hỏi tại sao ngôi nhà rất đẹp, rất mới mà giá chưa đến 1 tỷ đồng? Nhờ đó tôi đã tránh được cú giăng bẫy của chủ nhà”.
Đó là câu chuyện mua nhà gian nan nhưng cũng rất đáng tự hào của gia chủ miền Trung tên Linh (FB Linh Nguyễn).
Cụ thể câu chuyện của anh Linh như sau:
“Có một ngôi nhà là ước mơ của rất nhiều người. Bởi đó không phải là điều dễ dàng, nhất là với những người phải đi lên từ hai bàn tay trắng như vợ chồng tôi. Thế mà, lúc này đây, tôi lại đang ngồi trong ngôi nhà của chính mình, để viết những dòng chia sẻ về hành trình có được ngôi nhà này. Cảm xúc vẫn còn vẹn nguyên như ngày nào: gian nan nhưng cũng tự hào nhiều lắm!
Quê tôi ở miền Trung, còn vợ thì ở miền Tây. Gia đình hai bên chỉ gọi là tạm đủ sống. Tôi hiểu rõ điều đó nên luôn tự nhủ là phải tự lực cánh sinh. Cưới xong, hai vợ chồng tôi ở trọ. Nhà trọ chật hẹp, khi có con lại càng trở nên chật chội. Mùa nắng, hơi nóng từ mái tôn hắt xuống hầm hập. Người lớn thì còn cố gắng chịu đựng, chỉ thương đứa con nhỏ của tôi, nóng nực quá nên cứ khó chịu quấy khóc. Mùa mưa, tiếng mưa rơi trên mái tôn kêu lùng bùng. Thỉnh thoảng một vài chỗ bị dột. Vợ chồng cứ thi nhau kê thau hứng nước mưa nhỏ giọt mà buồn cho phận mình. Lúc đó, dù không nói ra nhưng tôi biết, cả tôi và vợ đều có cùng một ước mơ cháy bỏng, đó là có một tổ ấm, một mái nhà che mưa che nắng đúng nghĩa của chính mình!
Mơ ước là vậy nhưng hành trình thực hiện ước mơ sao mà mờ mịt quá. Đồng lương ít ỏi vốn chỉ đủ chi tiêu cơm áo, bỉm sữa cho con. Tôi cứ ngỡ mình sẽ chẳng bao giờ có được cơ hội thực hiện ước mơ cháy bỏng ấy, chẳng bao giờ có điều kiện chạm tay đến giấc mơ mua đất, xây dựng một căn nhà theo ý mình thích. Thấy đứa bạn cùng tuổi có ngôi nhà khang trang, tôi ngưỡng mộ vô cùng! Người ta làm được thì mình cũng sẽ làm được. Vợ tôi đã nắm lấy tay tôi động viên như thế, mình cứ cố gắng, nhất định là sẽ làm được!
Tôi bàn với vợ phải tìm cách làm thêm. Tôi biết nấu ăn nên nhận nấu tiệc cưới cho nhà hàng vào mỗi cuối tuần. Ban đầu chỉ là phụ việc, lâu dần tôi trở thành bếp chính với mức thu nhập khá hậu hĩnh. Vợ tôi cũng nhận dạy kèm cho một số gia đình có con nhỏ và tranh thủ cộng tác với một vài trang báo. Số tiền kiếm thêm nhờ vậy mà dư ra một khoản. Hai vợ chồng lên kế hoạch chi tiêu tiết kiệm, chỉ tiêu tiền vào những việc thật cần thiết. Cứ đến tháng, số tiền dư ra tôi lại gửi tích lũy ở ngân hàng, dù lãi suất không nhiều nhưng cũng đỡ lo mất trộm hay chi tiêu lạm vào.
Có được một số tiền nho nhỏ, tôi cứ hồi hộp nôn nao đến cái ngày mua đất, mua nhà. Ai đã từng trải qua cảm giác tù túng trong phòng trọ chật chội một thời gian dài mới có thể hiểu được cảm giác nôn nao lúc bấy giờ của tôi. Thế nhưng, câu chuyện tìm nhà của chúng tôi còn có những bất trắc muốn rơi nước mắt.
Lúc đấy, cứ nghe ai chỉ ở đâu có bán đất, bán nhà là vợ chồng tôi tìm đến. Ngôi nhà đầu tiên mà chúng tôi xem rất đẹp nhưng giá lại quá cao, gần 2 tỷ đồng, vượt quá số tiền hai vợ chồng dự kiến. Dù chúng tôi có vay mượn thêm thế nào cũng không đủ, chưa kể khoản nợ khổng lồ không biết bao giờ mới trả xong, nên chúng tôi xác định từ bỏ ngôi nhà này vì không phù hợp với khả năng tài chính của mình.
Lần khác, hai vợ chồng được dẫn đến xem một ngôi nhà đã qua sử dụng nhưng còn rất mới, giá chỉ gần 1 tỷ đồng. Phải nói là nhà quá đẹp so với những gì mà vợ chồng tôi cần. Tôi đã nghĩ như vậy khi đi xem nhà và nghe giá bán. Thế là vợ chồng tôi đồng ý mua ngay. Cuộc thương lượng diễn ra nhanh chóng. Chúng tôi hẹn 10 ngày sau sẽ giao tiền và làm hợp đồng luôn, vì còn phải chạy vạy, vay mượn thêm mới đủ tiền. Lúc đó thậm chí tôi còn lo sợ người ta đổi ý vì giá đó khó mà mua được ngôi nhà như thế.
Vậy nhưng trong 10 ngày chờ giao tiền và làm hợp đồng, tôi cứ thắc mắc mãi, sao họ lại bán rẻ thế? Tôi đem suy nghĩ của mình nói với bạn bè. Một người bạn khuyên tôi nên đi tra cứu thông tin pháp lý của ngôi nhà. Thế là hai vợ chồng tìm cách nhờ chính quyền địa phương tra thông tin thì mới ngã ngửa. Ngôi nhà đang rao bán sắp bị kê biên để thi hành án vì chủ nhà đang nợ rất nhiều người, vì vậy mà họ muốn bán thật nhanh nên mới có giá rẻ như vậy. Nghe xong mà chúng tôi hú hồn, may mà chưa giao tiền, nếu không sẽ phiền phức to, chí ít cũng vướng vào kiện tụng mà chưa chắc đã lấy lại được tiền của mình.
Sau lần đó, hai vợ chồng tôi thấm thía lắm. Việc mua nhà, mua đất là việc trọng đại, không thể vội vàng được. Chờ đợi hơn 10 năm rồi, không lẽ không thể chờ thêm vài tháng hay một năm nữa hay sao. Nghĩ vậy nên tâm trạng tôi cũng thấy thoải mái hơn. Con đường tìm nhà lại bắt đầu từ đây, gieo vào lòng tôi mầm xanh hy vọng. Tôi tra cứu thông tin theo từng hạng mục mình cần: tỉnh thành, diện tích, mức giá… chỉ cần search là ra rất nhiều kết quả để lựa chọn. Tôi nhớ như in những ngày hai vợ chồng dán mắt vào màn hình máy tính đến khuya. Cảm giác háo hức lấn át hết cả cơn buồn ngủ. Rồi thì liên hệ, gặp gỡ, xem đất, trao đổi… Và cuối cùng, chúng tôi đã cầm trên tay tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất có in dấu mộc đỏ chót của cơ quan có thẩm quyền.
Vợ chồng tôi đã nắm chặt tay nhau đi qua biết bao khó khăn và thử thách để mua đất và hoàn thành ngôi nhà này. Làm sao tôi quên được cảm xúc của ngày đầu tiên được đặt chân vào ngôi nhà mới! Được chạm tay vào thành quả của hơn 10 năm ròng rã nỗ lực. Chúng tôi đã dắt tay nhau qua từng con đường, từng cửa hàng, cẩn thận chọn từng loại vật liệu một cách tỉ mỉ nhất, từ màu gạch, hiệu ngói cho đến nhãn hiệu sơn… Tôi cứ hay nhớ về thời thuê trọ trước đây của cả nhà. Những ký ức đó tôi không làm sao quên được! Để giờ đây, những ký ức đó trở thành hoài niệm, là động lực để tôi tiến đến nắm chặt lấy ước mơ của mình.
Mỗi ngày trôi qua, lòng tôi đầy thêm sự háo hức mong ngóng. Căn nhà cũng đến lúc hoàn thành, khang trang, xinh xắn. Từng làn gió mát lành từ bên hiên nhà thổi vào mát rượi, thổi bay cả những mỏi mệt âu lo nặng vai tôi. Tôi lại bắt đầu giai đoạn chăm chút cho căn nhà. Ngổn ngang ban đầu đã trở nên hợp mắt hơn. Đến lúc tự tay chọn mẫu trang trí cho từng căn phòng, tim tôi lại rộn ràng khi nhớ đến cái nắm tay động viên của vợ:” Chúng ta cứ cố gắng, nhất định chúng ta sẽ làm được”. Dù bây giờ tôi vẫn đang trong guồng quay mưu sinh, nhưng khi mỏi mệt, tôi sẽ nghĩ ngay đến thành quả mình đã và đang phấn đấu. Căn nhà xinh xắn, ấm cúng và tràn đầy niềm vui bởi nụ cười trong trẻo của các con. Mỗi chiều tan làm, được trở về nhà, tâm cũng trở nên an lành khi tìm về chốn riêng tư mà mình tạo dựng, rũ sạch nhọc nhằn phiền muộn. Với tôi, nhà chính là cuộc sống!”.