Em vừa cãi nhau với chồng một trận nảy lửa các chị ạ. Đúng là đáng thất vọng thật. Vợ chồng dù có yêu nhau đến mấy mà dính vào mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu thì mình cứ xác định là chồng chẳng bao giờ đứng về phía vợ đâu. Như trường hợp của em đây, chẳng cần biết mẹ đúng sai thế nào, lão cứ phải bênh mẹ trước đã. Thế mới bực cơ chứ.

Tính em khá sòng phẳng và rõ ràng. Từ lúc chưa kết hôn, em đã không muốn sống chung với mẹ chồng rồi. Nói gì thì nói, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn là một cái gì đó nhạy cảm mà mình không khéo một chút là rạn nứt ngay. Chồng em hồi ấy cũng mạnh miệng lắm, khi cầu hôn, anh còn tuyên bố:

“Em yên tâm, tưởng em đòi nhà đẹp xe sang thì anh chưa có. Chứ việc mua cái nhà nhỏ rồi ra ở riêng là điều hết sức bình thường. Mình đi làm ở thành phố, bố mẹ sống ở quê, cho nên em không phải sống cùng mẹ chồng đâu. Nếu có thì vài ba ngày rồi lại đi chứ không ở lâu đâu mà sợ”.

Sau đó, bọn em cũng góp tiền mua cái chung cư nhỏ. Thế là giải quyết được vấn đề chỗ ở. Vợ chồng em yên tâm làm việc trên thành phố khi có nhà cửa ổn định. Còn bố mẹ chồng thì thi thoảng lên chơi mấy bữa thôi. Những lần bố mẹ đến chơi, em luôn nhiệt tình tiếp đón. Đợt thì cho mẹ chồng đi mua sắm, đợt thì đưa ông bà đi ăn. Nói chung là khi có tiền, em cũng không tiếc gì cả.

Khi em bắt đầu có bầu, chồng ấp ủ ý định ra kinh doanh riêng. Lúc ấy em cũng băn khoăn lắm. Đang làm việc yên ổn lại ra ngoài làm, đã thế phải vay một khoản nữa chứ, nếu thắng thì không sao, còn lỡ đâu thất bại, bọn em sẽ chịu một khoản nợ treo lơ lửng trên đầu. Chồng em khi ấy đam mê ra làm riêng lắm rồi, anh mới thuyết phục:

“Cái này là chuyên môn của anh, làm sao mà thất bại được. Em sắp sinh rồi, anh không muốn vợ con phải vất vả vì cơm áo gạo tiền. Bây giờ là thời cơ đấy, mình không chớp lấy cơ hội là đứa khác nó nhảy vào ngay”.

Chồng háo hức như vậy, em làm sao mà cản nổi nữa? Thế là bọn em lấy vốn riêng, vay thêm bên ngoài hơn 500 triệu nữa để chồng ra kinh doanh. Nhưng các chị biết rồi đấy, số tiền đó mà đi kinh doanh thì khác gì muối bỏ bể đâu? Hết tiền mặt bằng rồi đến tiền nhân viên và cả vận hành công ty nữa, một tỷ thứ phải chi ra, trong khi tình hình kinh doanh ảm đạm không hề như chồng em nói trước đó.

Cầm cự được 5 tháng thì công ty của chồng em phải đóng cửa. Vậy là xong, bọn em vừa mất tiền, vừa gánh khoản nợ 500 triệu kia. Em thì bầu bí nhưng vì vài đồng lương mà vẫn cố đi làm đến ngày cuối cùng. Chính chồng em cũng biết điều này. Thấy vợ bầu bụng to mà ngày nào cũng đi 20km cả đi cả về, anh lại xuýt xoa:

“Biết thế thì ngày trước anh đã chẳng khởi nghiệp. Bây giờ ân hận quá. Vợ con lại phải khổ theo”.

Sợ chồng nghĩ ngợi nhiều, em lại phải động viên anh. Thế rồi khi sinh con, em muốn tiết kiệm nên không thuê giúp việc mà nhờ mẹ chồng lên sống cùng (bố mẹ đẻ của em đã mất từ lâu). Đúng là việc mẹ chồng lên sẽ giúp vợ chồng em đỡ được một khoản. Nhưng suy cho cùng thì bà chăm cháu nội của mình, cũng là con trai của chồng em mà. Vì thế, đó là trách nhiệm của mẹ chồng.

Nói không quá chứ từ hồi mẹ chồng lên, tiền ăn của nhà em tăng chóng mặt các chị ạ. Mẹ chồng em ăn khỏe lắm, bữa nào cũng 3, 4 bát cơm. Tiền chợ thì đưa bao nhiêu bà cũng tiêu hết. Hôm rồi em ngồi tổng kết mà thấy cộng cả điện nước thì chi phí sinh hoạt đã tăng 4 triệu liền. Tính ra, số tiền ấy cũng gần bằng thuê giúp việc rồi còn gì. Nghĩ đi nghĩ lại, em mới nói với mẹ chồng, rằng bọn em còn đang nợ nần như thế, bà có thể góp 1 triệu tiền ăn mỗi tháng được không?

Lúc ấy mẹ chồng em không bảo gì đâu. Vậy mà sáng nay ngủ dậy, em thấy 1 triệu trên bàn kèm bức thư nói bà sẽ về quê. Chồng em khi đó mới biết chuyện, anh quay ra quát em chỉ biết nghĩ đến tiền. Thế là hai vợ chồng bắt đầu cãi nhau.

Em thật không hiểu nổi mẹ chồng nữa. Nếu không thích thì bà có thể nói thẳng, sao lại làm trò giận hờn trẻ con như thế cơ chứ? Hay mẹ chồng muốn bọn em phải cãi nhau rồi chia tay, bà mới vừa lòng đây? Bây giờ em có 2 lựa chọn mà phân vân quá. Một là gọi điện xin lỗi mẹ chồng để bà lên chăm cháu. 2 là thuê giúp việc cho xong, mỗi tội tháng nào cũng xác định mất 6 triệu. Chồng em thì không nói gì nhưng có lẽ em quyết thế nào, lão cũng nghe theo thôi. Kể em mà sinh được vài tháng thì thuê giúp việc rồi đi làm cũng được, chỉ là con mới ra tháng nên em không nỡ đi làm. Các chị cho em lời khuyên với, em phải giải quyết việc này nhanh chứ không thể một mình chăm con được.