Hẻm thì nhỏ, hai chiếc xe máy phải chen nhau vất vả mới qua lọt mà tôi thì ham làm nhà to để khoe với cả họ. Nhưng hẻm nhỏ nhà giảm giá trị, kéo theo hàng tá việc rắc rối khác, bây giờ muốn bán cũng khó khăn. Bán ngang giá thì không ai mua, bán rẻ hơn thì lỗ. “Nước đi” này, quả thật 10 năm trước tôi không thể ngờ!

Vợ chồng tôi mua nhà năm 2010, lúc đó chúng tôi có khoảng 800 triệu đồng. 10 năm trước, với số tiền này, tôi thật sự có rất nhiều sự lựa chọn. Hoặc giả như mua một căn hộ cao cấp ở quận trung tâm, dẫu có thiếu đôi chút thì đến giờ chắc cũng đã trả xong hết nợ, được ở nhà đẹp, nhà sang.

Nhưng không, tôi đã bỏ công gần nửa năm trời đi tìm kiếm, sau đó mua được một căn nhà cấp 4 rộng chừng 70m2, nằm sâu trong tận 2 con hẻm ở quận 8 với giá 450 triệu đồng. Căn nhà tuy hơi cũ nhưng còn ở được trên 5 năm, lúc ấy vợ tôi có bàn là lấy số tiền còn dư đi đầu tư đất hoặc hùn vốn với bạn buôn bán cái gì đó để kiếm thêm.

Thời điểm đó, tôi cũng có vài người bạn đang đầu tư đất nền vùng ven trung tâm như Thủ Đức, quận 9, quận 12, Bình Tân… Họ cũng có giới thiệu cho tôi một miếng tầm 80m2 với giá khoảng 450 triệu đồng. Nếu mua thì bạn cho mượn thêm 100 triệu, có thể chừa lại một ít tiền dự phòng tài chính cho gia đình. Tôi biết chắc với thu nhập của hai vợ chồng, 100 triệu ấy chúng tôi hoàn toàn có thể gom góp rồi trả lại trong vòng 1-1,5 năm, nhưng tôi vốn là một kẻ sống bằng “oxy sĩ diện”. Tôi muốn có nhà to, tôi muốn xây nhà cao tầng cho cả dòng họ phải “lác mắt”, anh em họ hàng phải trầm trồ.

Thế là mặc vợ can ngăn, tôi quyết định xây nhà hẳn 3 tầng để ở cho thoải mái, dù gia đình chỉ có hai vợ chồng và hai đứa nhỏ. Nếu nhà giàu, đất mặt tiền hoặc hẻm xe hơi vi vu thì xây nhà như thế là quá ổn. Còn đằng này hẻm hai chiếc máy qua lại khó khăn, hai vợ chồng lại là dân làm công ăn lương với mức thu nhập chỉ tầm 15 triệu mỗi tháng (thời điểm năm 2010) thì có vẻ quá xa xỉ và không cần thiết. Nhưng tâm tính của kẻ diện mà, càng nói tôi càng tức, càng tức thì càng phải làm.

Mới đầu tôi dự tính xây nhà tầm 300 triệu thôi, còn 50 triệu để dành mua nội thất. Tuy nhiên, quá trình xây nhà có nhiều phát sinh nên tôi phải vay nợ thêm hơn 250 triệu nữa. Tôi không an tâm giao cho chủ thầu mà tự mình lựa chọn nguyên vật liệu, từ gạch lót sàn, cửa cho đến màu sơn… tất cả đều thuộc loại đắt tiền bậc nhất. Rồi đến nội thất cũng vậy, tôi chọn toàn bộ nội thất bằng gỗ cho sang. Sân trước nhà thì mua một vài loại cây cảnh đắt tiền, trang trí thêm đèn màu đến cổng và quanh hàng rào. Chi phí về nhân công cũng đội lên rất nhiều do hẻm nhỏ không có chỗ chứa vật tư, phải vận chuyển nhiều lần, mất thời gian và tốn nhiều công sức.

3 năm sau khi xây nhà, vợ chồng tôi mới có thể trả hết nợ. Nhưng buồn làm sao khi vừa trả hết nợ được mấy tháng thì hẻm được nhà nước nâng lên cao cho đỡ ngập. Nhà xây xong còn mới cóng đã phải bỏ thêm cả trăm triệu ra nâng nền, đập bỏ một số hạng mục làm lại cho ngang bằng với hẻm. Lúc đấy thì tiền tiết kiệm đã “đội nón ra đi” theo đống nợ cũ rồi còn đâu nữa, lại phải vay thêm hơn 100 triệu để cải tạo nhà. Mãi đến năm 2015, chúng tôi mới dứt được nợ nần.

Tưởng đâu trả hết nợ xong thì một đời an yên trong ngôi nhà hoành tráng, ai mà có dè càng ở lâu càng thấy chán nản. Hẻm nhỏ mà không khi nào được yên tĩnh, xung quanh nhiều dãy trọ cho công nhân thuê nên lúc nào cũng ồn ào. Đặc biệt là cuối tuần, mọi người thường tổ chức ăn nhậu, bày ra cả giữa hẻm, rồi đem loa kẹo kéo ra hát cả ngày. Mình góp ý thì sẽ “ăn chửi ngay”, nhiều khi còn “khuyến mãi” cả chén, nồi.

Hồi đó khi xây nhà cứ nghĩ hẻm nhỏ, đi lại khó khăn nhưng chỉ cần đi khoảng 800m là tới nhà rồi, có lâu lắc bao nhiêu. Nhưng ở xong mới thấy hẻm nhỏ rất bất tiện, di chuyển vất vả, rác thải để tùm lum, xe cộ thì đậu tràn lan ra đường… Đám tiệc thì thôi không phải bàn, có không gian đâu mà tổ chức. Đó là tôi chưa dám tưởng tượng đến cảnh có cháy nổ xảy ra, xe cứu hỏa chả biết vào làm sao. Đúng là chưa thấy thì chưa biết sợ.

Mỗi lần có việc cần đi taxi hay ô tô, nhà tôi phải cuốc bộ tận 800m vì hẻm nhỏ xe không vào được. Muốn mua thêm nội thất thứ gì cũng đắn đo khâu vận chuyển. Giờ tôi mới thấy tiếc, phải chi hồi đó ở đỡ cái nhà cấp 4 vài năm, rồi xây nhà vừa tầm thôi, tiền còn dư đi mua đất. Bây giờ đất lên giá, bán đi thì có phải giàu hơn rồi không. Hoặc xây phòng trọ như hàng xóm thì bây giờ vợ chồng tôi cũng sống “khỏe hơn”.

Từ lâu tôi đã có ý định bán ngôi nhà này đi, mua lại một căn hộ chung cư 3 phòng ngủ hoặc nhà phố có hẻm thông thoáng hơn. Tiền còn dư thì để dành làm ăn. Thế nhưng hẻm nhỏ, nhà thì to, tôi rao bán 2,5 tỷ mấy tháng nay mà chưa có ai hỏi mua. Tôi biết với 2,5 tỷ họ hoàn toàn có nhiều sự lựa chọn hơn, hẻm xe hơi, có sân rộng và yên tĩnh. Nhưng bán rẻ hơn thì tôi sẽ lỗ rất nhiều, cũng không đủ tiền sang mới.

Hơn nữa, người có ít tiền đã chọn hẻm nhỏ thì cũng không chọn mua nhà to, phần vì đắt, phần vì khó sửa chữa, cải tạo sau này. Giờ nhà không bán được, tôi cũng không thể đập đi lấy đất bán,cũng không thể hạ giá ngang bằng những căn khác trong hẻm, thật sự tôi đã đẩy mình vào thế khó. Các bạn có “cao kiến gì” thì xin hãy góp ý cho tôi!