Tôi không phải là người tính toán tiền bạc. Chỉ là chuyện cho anh chị ở nhờ nhà, tôi thấy đó là việc không nên.

Vợ chồng tôi cưới nhau đã 3 năm, có một cậu con trai hơn một tuổi. Nhờ có công việc tốt, thu nhập ổn định, cùng với ông bà ngoại hỗ trợ thêm nên chúng tôi đã mua được một căn hộ chung cư.

Thực ra, trước khi cưới, tôi đã có căn hộ riêng do bố mẹ tôi mua cho. Tôi định sau khi cưới, hai vợ chồng sẽ chuyển về ở đó nhưng chồng tôi không chịu.

Anh nói gia cảnh nhà anh so với nhà tôi không “môn đăng hộ đối”, anh không muốn bố mẹ vợ coi thường anh. Chính vì điều này, tôi luôn nghĩ mình chọn anh là đúng đắn.

Khi mua nhà, mặc dù có ông bà ngoại hỗ trợ một phần, nhìn chung vẫn là nhà do chúng tôi tích cóp, phấn đấu mà có. Tôi luôn tự hào về chồng tôi, một người đàn ông có chí tiến thủ, sống có trách nhiệm, biết chăm lo, vun vén cho gia đình.

Về căn hộ bố mẹ cho tôi, vì không dùng tới nên tôi quyết định cho người quen của bố mẹ thuê, hợp đồng từng năm một và họ thanh toán một lần vào đầu năm.

Chuyện tôi có một căn hộ chung cư, nhà chồng tôi cũng biết. Vì lúc đầu tôi có nói với mẹ chồng, mong muốn sau khi cưới sẽ ra ở riêng ngay.

Nhà chồng đông người, ngoài chị gái đã lấy chồng, còn có hai em đang còn đi học. Chỉ không ngờ là chồng tôi đồng ý ra riêng, nhưng phải là nhà do tự hai vợ chồng cùng mua.

Tuần trước, mẹ chồng gọi điện bảo chúng tôi đưa cháu về nhà cùng ăn cơm. Sau bữa cơm, mẹ chồng kéo tôi vào phòng, bảo có chuyện muốn nói.

Mẹ kể, vợ chồng chị gái khó khăn, hai vợ chồng đều làm công nhân, thu nhập trung bình, còn nuôi hai đứa con khá vất vả. Vì chồng chị là người tỉnh lẻ nên hai vợ chồng chị vẫn đang đi thuê trọ, không biết bao giờ mới có điều kiện mua nhà.

Mẹ chồng tôi nói: “Phòng trọ chị con ở có vài chục mét vuông mà những 4 người, vừa nóng bức, vừa chật chội. Đã thế mỗi tháng còn tốn một khoản tiền, túng thiếu càng thêm túng thiếu. Nếu nhà mẹ rộng thì mẹ cũng cho gia đình chị con về ở cùng. Nhưng như con thấy đấy, nhà mình cũng chẳng rộng rãi gì.

Còn vợ chồng con, vừa cưới nhau đã mua được nhà, lại còn có căn hộ không dùng tới nữa. Hay là con cho gia đình anh chị về ở nhờ trong căn hộ của con, coi như là chị em giúp đỡ nhau trong cơn khốn khó”.

Tôi nghe mẹ chồng nói, hiểu ngay ý đồ, không do dự mà trả lời:

– Nhà của con, con đã cho người ta thuê rồi. Con biết anh chị khó khăn nhưng việc đòi trả nhà e rằng không tiện.

– Có gì mà không tiện? Nhà là nhà của mình, không muốn cho thuê nữa thì thôi, tiền nhận rồi thì trả lại, có gì đâu mà khó?

– Việc đó không khó nhưng con không muốn làm như vậy.


– Tóm lại là con vì mấy triệu tiền cho thuê mà không muốn cho chị con ở nhờ đúng không? Nếu biết con tính toán, hẹp hòi như thế thì mẹ đã không mở lời. Mẹ tưởng con là người biết điều, hiểu chuyện nhưng mẹ nhìn lầm rồi.

Mẹ chồng nói xong, lập tức đi ra ngoài, để tôi ngồi đó vừa bất ngờ, vừa khó chịu.

Trên đường về, tôi có nói lại chuyện với chồng tôi. Tôi nghĩ chồng tôi cũng sẽ tán thành với ý kiến của tôi.

Nhưng không ngờ, anh lại nói: “Chị em trong nhà, giúp được gì thì giúp thôi. Nghĩ cho cùng, mình cũng đâu khó khăn đến mức phải chờ mấy triệu tiền thuê nhà mỗi tháng đó. Trong khi với gia đình chị anh, đó đúng là một khoản không nhỏ. Em xem nói khó với người ta rồi lấy lại nhà được không?”.

Những lời chồng vừa nói khiến tôi ngạc nhiên. Chẳng phải chồng tôi vốn có tính tự trọng rất cao hay sao?

Nhà đấy là nhà riêng bố mẹ mua cho tôi. Anh là chồng tôi, về đó sống là chuyện vô cùng bình thường.

Thế nhưng, anh sợ nhà vợ coi thường, sợ người ngoài nhìn vào gièm pha anh nhờ nhà vợ nên không chịu ở. Vậy mà giờ anh lại muốn gia đình chị gái về đó ở để đỡ tiền thuê nhà, trong khi nhà đó tôi đã cho người ta thuê.

Tôi bảo chồng: “Em nghĩ rồi nhưng cũng thấy không ổn. Nhà đấy là bố mẹ em mua. Giờ em chưa dùng tới, theo ý mẹ em, em cho người quen của mẹ em thuê. Tiền mình cũng cầm trước cả năm rồi, không thể muốn lấy là lấy được.

Vả lại, chuyện gì ra chuyện đó. “Tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát”, cho gia đình anh chị ở nhờ, lỡ có phát sinh chuyện gì sau này, chị em khó nhìn mặt nhau. Em nghĩ là không nên”.

Tôi nói có vậy mà chồng tôi nổi cáu: “Thì anh nói thế, anh chị em là người thân nhưng mà thân ai nấy lo. Còn nhà của em, em muốn cho ai ở là quyền của em thôi”.

Nghe giọng điệu của chồng tôi rõ ràng đang rất khó chịu. Nghĩ lại thái độ của mẹ chồng trước đó càng không thoải mải một chút nào.

Có lần gặp chị gái ở nhà mẹ chồng, chị còn “bóng gió” sau lưng tôi: “Tưởng nhờ cậy được của nhà giàu mà dễ đấy. Đúng là kẻ ăn không hết, người lần không ra”.

Vì chị ấy không nói trước mặt nên tôi cũng ngó lơ như không liên quan gì đến mình. Nhưng tôi nhận thấy sau chuyện này, thái độ mọi người đối với tôi khác hẳn, kể cả chồng tôi. Điều này khiến tôi hoang mang, liệu có phải mình đối với người thân của chồng như vậy là không tốt?

Thực ra, tôi không phải tính toán tiền bạc gì. Chỉ là chuyện cho anh chị ở nhờ nhà, không hiểu sao tôi cứ thấy đó là việc không nên, không hay lắm. Hay là đúng như chồng tôi nói: Vì không phải người thân của tôi nên tôi không thấy xót?

Tôi suy nghĩ mãi, không biết có nên lấy lại nhà cho gia đình chị gái ở để giữ hòa khí với nhà chồng hay không?