Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của blog, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "blog". (Ví dụ: thiệp tân linh mục blog). Tìm kiếm ngay
1788 lượt xem

Hà Nội: Nhà phố cổ – nghe thì sang nhưng muốn vào nhà phải đu lên, bên trong không gian siêu nhỏ

Mỗi lần muốn vào nhà, ông Xuân phải vắt vẻo, trèo lên cầu thang chữ U bằng sắt đã hoen gỉ.

Sinh ra và lớn lên giữa lòng phố cổ của Hà Nội, nhiều người luôn cho rằng đó là sự may mắn của ông Hoàng Văn Xuân (57 tuổi – Hàng Buồm, Hoàn Kiếm, Hà Nội).

Bởi, khoảng 30 năm về trước, khi cuộc sống còn khó khăn, việc có nơi chui ra, chui vào và ‘sở hữu’ một hộ khẩu ở Hà Nội là điều mà nhiều người mơ ước khi về đây mưu sinh.

Tuy vậy, suốt hàng chục năm qua, ông luôn mang trong mình nỗi buồn sâu thẳm. Căn nhà ông Xuân đang ở, thực chất là gác xép nhỏ, có chiều cao 1,17m, rộng 2 mét và dài 3 mét. Nhà tối tăm, mỗi lần lấy đồ vật gì, ông Xuân phải dùng đèn pin.

‘Bố mẹ tôi sinh được 7 người con. Căn nhà nguyên bản rộng hơn 10m2, ngày nhỏ, gia đình 9 người chen chúc thế nào cũng xong nhưng khi chúng tôi trưởng thành, căn nhà trở nên tù túng. Sau này, căn nhà được chia cho các con. Tôi ở căn gác xép, nằm trên lối đi lại của ngõ. Hiện tại, các anh chị em đã đi nơi khác sinh sống, chỉ còn tôi kinh tế khó khăn nên bám trụ lại. Ngày ngày tôi chạy xe ôm, kiếm đồng rau, đồng cháo’, ông Xuân kể.

Sau cuộc trò chuyện ngoài đầu ngõ, ông Xuân dẫn chúng tôi lên thăm ‘căn nhà’ của mình. Theo quan sát, cầu thang lên nhà là những thanh sắt chữ U hoen rỉ.

Ông Xuân trèo lên trước rồi ghé mặt xuống, hướng dẫn chúng tôi cách leo lên, tránh ảnh hưởng đến người dân đi lại phía dưới. Gác xép không có cửa, thông thống với ngõ, mọi sinh hoạt trên này, ở dưới có thể nghe thấy và ngược lại, bất cứ tiếng động gì dưới ngõ, đều vọng lên.

Đặc biệt, khi ngồi trong ‘hộp diêm’, những chiếc điện thoại hiện đại trở thành cục gạch, vì không có sóng

Bốn bức tường đã bong tróc vữa, từng mảng rơi xuống đồ đạc, quần áo. ‘Hôm nào tôi cũng phải lau dọn, phủi bụi, vữa nhưng không xuể’, ông Xuân nói.

Trong căn nhà siêu nhỏ của ông Xuân, tài sản quý giá nhất là chiếc tivi màu đời cũ và chiếc quạt chạy ì ạch treo trên tường. Một góc nhà, ông Xuân kê chiếc giá sách và làm dây phơi quần áo. Chiều cao của căn nhà chưa đến 1,2m nên mỗi lần thay quần áo, ông Xuân phải khom lưng, quỳ gối hoặc nằm thẳng ra sàn nhà.

‘Phần lớn thời gian trong ngày, tôi lang thang ngoài đường, chạy xe hoặc tạt vào các quán nước vỉa hè ngồi, đêm mới về ngả lưng. Nhà cửa chật chội, về lại ngao ngán thêm’, người đàn ông phố cổ cho hay.

Cứ thế, ông Xuân đã sống ở đây suốt 57 năm qua, đúng bằng số tuổi của mình. Ông tâm sự: ‘Tôi cũng từng có mong muốn rời khỏi đây, tìm một nơi ở mới nhưng nghĩ bản thân sống có một mình, tạm bợ, vá víu mãi cũng quen. Hơn nữa, kinh tế không dư dả nên ý định đó đành bỏ dở’.

Nỗi cô đơn trong căn nhà siêu nhỏ

Sống cảnh một mình nhiều năm nay, ngày Tết cũng như ngày thường, ông Xuân cắm một nồi cơm, thêm chút thịt xay là xong bữa. Đôi khi ngồi bưng bát cơm, ông lại thở dài, gặm nhấm nỗi cô đơn.

Khoảng 25 năm trước, ông gặp và nên duyên với một người phụ nữ. Năm 1996, hai người sinh được cậu con trai. Vợ ông làm tạp vụ, ông làm xe ôm. Tiền bạc kiếm được chỉ đủ để cả gia đình chi phí eo hẹp. Hơn 10 năm hôn nhân, vợ chồng ông Xuân chia tay, ông nhận nuôi con trai.

Hiện, cậu con trai duy nhất của ông Xuân đã học xong cấp 3, đi làm thuê nhưng ít khi về nhà. ‘Cảnh nhà thế này, con tôi ít về mà ngủ lại chỗ làm cho thoải mái.

Tôi nhớ ngày xưa, mỗi lần học bài, nhà không kê được bàn, con tôi phải nằm bò ra sàn nhà viết. Nghĩ lại vẫn thấy tủi cho con.

Nhưng những ngày đó, bố con ở cạnh nhau nên còn có tiếng cười nói, giờ thì trống trải…’, người đàn ông 57 tuổi chia sẻ.

‘Bây giờ, tôi chạy xe ôm ᴋiếm cơm nhưng cũng để gặp gỡ mọi người, cho đỡ lạc lõng’, ông Xuân nói tiếp, mắt nhìn vào một khoảng vô định rồi thở dài.

Vietnamnet

Bài viết cùng chủ đề: