5 năm trước đây, nếu nói đến việc mua nhà Sài Gòn, thì tôi – một người đàn ông ngót nghét 33 tuổi đầu vẫn còn nghĩ rằng đó sẽ mãi là giấc mơ xa vời. Hoặc nếu có đi chăng nữa thì cũng mất gần hết đời người, tôi mới có thể sở hữu được căn hộ chung cư giá rẻ.

Khoảng thời gian đó, vợ chồng tôi đi làm ở Sài Gòn, ở trọ thuê theo tháng nhưng chưa bao giờ dám nghĩ về căn nhà riêng của mình. Thực tâm tôi vẫn tin vào lời ông bà ta dạy, đó là “an cư” rồi mới “lạc nghiệp”, và mặc dù rất chán ngán cảnh vợ chồng con gái chen chúc nhau trong căn trọ chưa đầy 20m2 nhưng cũng không dám vay tiền để mua chung cư vì thu nhập hàng tháng không mấy dư giả.

Vợ chồng tôi đều là dân văn phòng bình thường ở cái Sài Gòn này, cả hai cùng gia cảnh neo đơn nên ông bà nội ngoại đều do chúng tôi chăm sóc, gửi tiền về chi tiêu hàng tháng. Thu nhập của hai vợ chồng cũng tầm khoảng 25 triệu mỗi tháng, tiền phụng dưỡng mẹ cha ngót 6 triệu, hai vợ chồng cùng đứa con 5 tuổi chi tiêu tiết kiệm cũng mất gần 12-15 triệu mỗi tháng, chưa kể chi phí phát sinh lặt vặt. Tính ra, mỗi tháng gia đình nhỏ của tôi chỉ tiết kiệm được khoảng 5 triệu đồng. Số tiền này quá ít ỏi để tôi dám mơ về một căn nhà tiện nghi, thậm chí nó còn không đủ cho khoảng trả góp hàng tháng nếu liều lĩnh mua nhà.

Tôi hay nói vui với vợ mình rằng người ta nghèo nhưng “mắc có một cái eo”, còn vợ chồng mình thì “đủ thứ eo”. Kể ra mấy năm cưới nhau, đi làm rồi sinh con, hai vợ chồng chỉ tích cóp được vỏn vẹn gần 500 triệu đồng.

5 năm trước, theo tôi tìm hiểu thì muốn mua được cái chung cư được được xíu ở đất Sài Gòn cũng phải mất từ 1-1,3 tỷ, chừa lại một ít dự phòng thì nếu vay ngân hàng cũng phải vay gần 70-80% giá trị căn nhà. Ôi vay như vậy thì liều lĩnh quá, vì áp lực tài chính và lo lắng khoản trả hàng tháng thôi cũng lâm bệnh mất. Quá sợ hãi nên tôi cũng không dám đả động tới nữa, cứ nghĩ: “kệ, tới đâu thì tới, biết đâu mấy năm nữa trời thương cho đổi vận”.

Tết năm đó, trong một lần về quê ngoại ở Cần Thơ, thấy ba má vợ bàn nhau nhà kia đang rao bán mảnh đất ở ven quận Ninh Kiều, giá chỉ khoảng 600 triệu, nghe kể đường vô khu đó còn hoang sơ, xe 4 bốn bánh vào chưa được, nhưng được cái cách khu dân cư không xa, cũng gần chợ và nếu được đầu tư mở đường thì nó liền kề với đường lộ lớn luôn.

Tôi ngỏ ý muốn mua nhưng các chú các bác can ngăn, vì cho rằng mảnh đất đó khó phát triển nên người ta mới bán, chứ nếu có lợi thì tự nhiên họ bán làm chi. Ngẫm thấy bà con nói cũng có điều đúng nhưng với lợi thế mà nó có biết đâu mấy năm nữa “ăn nên làm ra”. Hơn nữa, tiền bỏ không thì cũng mất giá, mua bất động sản ở Sài Gòn thì không đủ, đầu tư chứng khoán thì rủi ro cao, thôi thì mua “mảnh đất cắm dùi”. Nếu lỡ không bán được thì mấy năm nữa vợ chồng con cái dắt díu nhau về đây xây cái nhà cấp 4 rồi sống gần ông bà cũng được. Nghĩ vậy, tôi quyết định mua.

Chừa lại 100 triệu phòng hờ tài chính cho gia đình, tôi vay thêm 200 triệu nữa từ ngân hàng và trả lãi hàng tháng để mua mảnh đất khoảng 60m2. Bạn bè, rồi đồng nghiệp biết chuyện cứ bảo tôi sao dại quá, thuở đời nay vợ chồng đã lên thành phố ở mà còn mua đất ở quê, biết khi nào mới thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn đó.

Mấy năm sau chờ mãi cũng không thấy mảnh đất đó tăng giá nhiều, vợ thì ngày càng lo lắng sợ mua “hớ hàng” nhưng đã chót “đâm lao thì phải theo lao” thôi. Bằng đi một thời gian, vợ chồng tôi cũng không nhắc nhiều đến chuyện bán mảnh đất đó nữa, cả hai lao vào công việc để kiếm tiền nuôi con ăn học. Song, chuyện đời không ai ngờ, cách mảnh đất tôi chưa đầy một cây số có một công ty bất động sản đầu tư xây dựng khu dân cư, nhà phố liền kề với rất nhiều tiện ích được xây dựng kèm theo. Đất khu vực đó “ăn theo” lên giá vù vù.

Ông bà dưới quê gọi điện lên nhắc, vợ chồng tôi mới chợt nhớ đến mảnh đất ở quê mua cách đây vài năm. Chính vợ chồng tôi cũng không thể ngờ rằng, mảnh đất năm nào lại tăng giá nhanh đến vậy. Mới có 5 năm mà hiện mảnh đất đó đã lên đến 2 tỷ, pháp lý, hạ tầng đồng bộ. Vừa rồi, có người trả giá nên vợ chồng tôi bán luôn bởi sợ nếu không bán, qua cơn sốt giá đất sẽ giảm mạnh.

Hoàn tất thủ tục sang tên này nọ, cầm 2 tỷ trong tay hai vợ chồng mừng khôn xiết. Chợt nghĩ, mua mảnh đất này chính là thành tựu to lớn nhất của tôi từ trước đến nay. Trong khi nếu giữ tiền trong người, mua nhà cũng không đủ, gửi ngân hàng cũng không có bao nhiêu lãi, mà kinh doanh thì cũng không dám vì phải tích cóp lâu lắm mới có được, lỡ thua lỗ coi như xong. Quả thật ông trời luôn thiện đãi người lành.

Tính tôi vốn kiên dè, nên nghĩ chắc gì may mắn sẽ đến với mình lần thứ hai và quyết định không đầu tư đất tiếp, mặc dù ông bà nội ngoại dưới quê khuyên rất nhiều. Thêm nữa, vợ con tôi đã sống trong căn trọ mười mấy mét vuông gần chục năm trời rồi, biết bao nhiêu bất tiện nên cũng đã đến lúc chúng tôi cần có một căn hộ, một tổ ấm thực sự.

Số tiền 2 tỷ đó cộng với tiền vợ chồng cố gắng vừa trả nợ, vừa chắt bóp từ dạo mua đất đến nay cũng được thêm khoảng 200 triệu nữa, như vậy tổng cộng có 2,2 tỷ. Tôi lên mạng tìm kiếm căn hộ chung cư 2 phòng ngủ, cách trung tâm quận 1 độ 20 phút đi xe rồi mua. Ngẫm lại sau 5 năm đầu tư đúng hướng (một cách vô tình), chỉ với 500 triệu thì nay vợ chồng tôi cũng đã có được nhà Sài Gòn với tương lai tươi sáng hơn.

Tuy rằng mua nhà thì cũng hết tiền để làm ăn nhưng không sao, vợ con có cái ra vào, được sống thoải mái, tiện nghi hơn, mình còn sức khỏe thì còn lao động được, thì cũng lại “tích tiểu thành đại” như trước đây. Hôm đi họp mặt bạn bè, đám bạn bảo nhau là “thằng Hiếu mới đầu tưởng dại mà lại hóa khôn đó chứ”. Ngẫm lại thấy quả thật may mắn đã gọi tên vợ chồng mình…