Xa vòng tay yêu thương ấm áp che chở, xa tiếng la rầy mỗi ngày của mẹ, con mới nhận ra rằng mẹ chính là người phụ nữ tuyệt vời nhất trong cuộc đời của con.

Từ những la rầy của mẹ

Mấy ngày này, con rất buồn mẹ ạ, con nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ còn nhớ không, hồi nhỏ mẹ luôn la rầy con mỗi khi xảy ra chuyện gì, chưa bao giờ mẹ hài lòng về những thứ con đã làm. Con còn nhớ như in những ngày ấy, ngày mà con và một bạn trong lớp đánh lộn bị cô giáo gọi lên lớp, mẹ đã la con và bảo: “ Lần sau, cho dù thế nào cũng phải nhường nhịn bạn, không được đánh bạn”. Rồi khi con làm gì sai, mẹ la rầy. Cứ như thế, con ghét mẹ vì mẹ chưa bao giờ nói yêu con, chưa bao giờ khen con cho dù một lần.

Những lần mẹ nói dối…

Rồi thời gian cũng trôi, con lên thành phố nhập học, xa rời vòng tay của mẹ. Cứ ngỡ sẽ hạnh phúc, sẽ tự do làm những việc mà con thích, không còn bị nghe tiếng la rầy của mẹ. Nhưng mẹ ơi con đã sai, con muốn thời gian quay trở lại để có thể về ở cạnh mẹ, nghe giọng của mẹ. Lên thành phố, áp lực việc học tập, xa nhà, mọi việc phải tự lo, con cảm thấy thật mệt mỏi, bất lực. Nhiều lúc con chỉ biết ngồi ở một góc tường, không có ai và khóc thật to để trút hết những mệt mỏi đó.
Giờ đây, con không được nghe tiếng la rầy của mẹ mà thay vào đó là tiếng trách móc của những người bạn, của những ông chủ nơi còn làm thêm. Nhưng mẹ ơi, sao tiếng la ấy khác xa so với tiếng của mẹ nhiều đến vậy !

Hành động hơn ngàn lời yêu thương

Cho tới tận lúc này con thật sự mới nhận ra rằng, mẹ vẫn luôn yêu thương, che chở cho con, mỗi tiếng la rầy của mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con, muốn con trưởng thành hơn mỗi ngày. Mẹ chưa bao giờ nói nói lời yêu thương con nhưng hành động của mẹ lại hơn ngàn lần những lời yêu thương đó.

Mẹ luôn chuẩn bị, chăm lo bữa ăn cho con mỗi khi buổi sáng thức dậy hay mâm cơm chờ con mỗi khi đi học về. Ấy vậy mà con cứ nghĩ đó là trách nhiệm của mẹ, là việc hiển nhiên mẹ phải làm nên chưa bao giờ để ý, chưa bao giờ nói lời cảm ơn hay một lời khen dành cho mẹ.

Ngày tháng của mẹ là những chuỗi ngày dành cho con, cho gia đình. Mẹ luôn làm việc quần quật suốt ngày mà không có thời gian nghỉ ngơi, thời gian chăm lo cho bản thân mình. Ngày sinh nhật của con mẹ vẫn nhớ, mẹ mua bánh cho con ăn nhưng ngày sinh nhật của mẹ thì chưa bao giờ được nhắc tới bởi vì chẳng ai nhớ tới.

Đến tận bây giờ khi con đã lớn, mẹ vẫn thường xuyên gọi điện dặn dò con đủ chuyện, chỉ cho con cái này, cái nọ với giọng nói nhẹ nhàng và vỗ về nhưng sao mẹ ơi, con vẫn thèm được nghe tiếng la rầy của mẹ hồi trẻ thơ.