Biết rằng thời bây giờ mọi người cứ lấy tiền bạc ra để nói với nhau. Nhưng người trong nhà, đâu nhất thiết phải tính toán từng chút như vậy? Bố mẹ chỉ sinh được em và anh trai. Từ nhỏ, ông bà đã dặn hai anh em dù có như thế nào thì cũng phải đoàn kết. Vậy mà kể từ khi anh lấy vợ, em có cảm giác giữa bọn em chẳng còn quan hệ máu mủ huyết thống nào nữa.

Hồi học đại học, em có ở chung anh trai. Lúc đó em chưa kiếm ra tiền nên mọi chi phí đều là anh trai chi trả hết. Đến khi anh lấy vợ thì em cũng vừa ra trường đi làm. Nói thật, em chẳng muốn sống cùng với chị dâu làm gì cho mệt người. Vừa không thoải mái tư tưởng mà lại bị bó buộc giờ giấc. Có điều khi em đề cập đến vấn đề ra ở riêng, anh trai lại không đồng ý. Anh bảo cứ ở lại nhà anh đến khi có công việc và thu nhập ổn định.

Vậy mà em mới đi làm được vài tháng, chị dâu đã yêu cầu đóng tiền ăn. Chị bảo em đưa bao nhiêu cũng được, nhưng quan trọng là phải có. Điều đó để thể hiện là em có trách nhiệm với gia đình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, em thấy lý do đó chẳng có gì thuyết phục nên không gửi mà ra ở riêng luôn.

Nói thật, em với chị dâu không hợp tính nhau chút nào. Dù chẳng còn ở chung nhà nhưng bọn em vẫn có những mâu thuẫn không đáng có. Hồi ấy, em yêu một người đàn ông ở công ty. Đúng là anh ta đã có gia đình nhưng lúc ấy chuẩn bị ly hôn rồi. Nếu em không xen vào thì việc vợ chồng người ta tan rã vẫn là điều dễ xảy ra thôi. Vậy mà chẳng hiểu sao chị dâu em lại biết chuyện. Khuyên em chẳng được, chị ấy về nói thẳng với bố mẹ.

Thế là bố em lên thành phố, lôi xềnh xệch con gái về. Cuộc tình của em và người yêu cũng chấm dứt. Sau này, khi biết chị dâu là người đã mách lẻo, em giận đến mức cả năm chẳng đặt chân đến nhà anh chị. Còn anh trai em thì cũng bênh vợ lắm. Thấy em ghét chị dâu ra mặt, anh ấy lại trách:

“Chị lo nghĩ cho mày nên mới làm vậy. Mày không hiểu còn trách chị nữa. Lớn rồi, phải tự suy nghĩ đi”.

Sau đợt đó, em cũng có ác cảm với anh trai. Anh ấy có biết hoàn cảnh của em đâu mà nói như vậy chứ? Cách đây mấy năm, mẹ em phát hiện mắc bệnh ung thư. Lúc ấy, bà cứ đi lại khắp các bệnh viện để chạy chữa. Mặc dù em rất thương mẹ nhưng mấy tháng mới về chơi với bà được một lần. Thứ nhất là em lấy chồng xa, thứ hai là kinh tế cũng chẳng khá giả. Mà lần nào về ngoại cũng phải tiêu cả chục triệu. Chị dâu thì không biết đó là đâu. Sau mấy lần đi chăm mẹ, chị ấy gọi cho em trách:

“Cô là con gái của mẹ mà thua cả hàng xóm nữa. Từ ngày ốm, bà cứ mong cô về từng ngày. Thế mà mấy tháng cô mới về được một lần. Lần nào cũng vội vã rồi lại đi luôn. Chị là con dâu nhưng còn phải xin nghỉ làm để đi viện chăm mẹ. Cô cũng phải xem lại bản thân mình đi”.

Nghĩ mà buồn, có phải em không muốn về với mẹ đâu. Chẳng qua hoàn cảnh không cho phép, em mới phải hạn chế đi lại thôi. Kể ra cũng oái oăm. Vợ chồng em lấy nhau 4 năm mới có con. Để có bầu, bọn em cũng mất cả trăm triệu chứ không ít. Thành ra khi đã dính bầu, em kiêng cữ và đi lại rất cẩn thận.

Em nhớ hồi mình mang thai 2 tháng thì mẹ qua đời. Lúc đó, em chỉ muốn bắt xe về ngay với mẹ thôi. Thế nhưng nhà chồng và chồng lại khuyên rằng khó lắm mới có được đứa con. Mẹ đi thì cũng đi rồi, thôi thì đợi vài hôm hết hơi lạnh rồi em về với bà cũng được. Trước mắt thì chồng em sẽ về để làm tròn đạo hiếu với mẹ.

Cuối cùng, em nghe lời mọi người và ở lại. Tưởng chị dâu thông cảm, ai ngờ chị ấy đi nói khắp nơi. Còn bảo em sống không giữ chữ hiếu, mẹ mất mà cũng chẳng về chịu tang. Trên đời này làm gì có ai không muốn về gặp mẹ những lúc ấy, nhưng hoàn cảnh của em như vậy, đáng lẽ mọi người phải thông cảm chứ.

Đến năm nay, em sinh con được vài tháng nên sức khỏe cũng ổn định rồi. Em quyết tâm dù tốn kém cũng phải về giỗ đầu của mẹ. Nghe anh trai bảo làm 30 mâm cỗ mà em cũng giật mình. Chẳng hiểu sao bố em và anh chị lại quyết định làm to như vậy. Nhưng nghĩ mình cũng là con nên hôm về, em có đưa cho bố 500k gọi là góp vào cho có. Thật ra quan trọng là ở cái tâm chứ tiền bạc đôi khi không thể nói lên tất cả.

Vậy mà hôm qua, em đang trông con thì chị dâu gọi mắng xối xả. Chị ấy bảo:

“Tiền cô đưa không đủ làm mâm cỗ đâu, nên lát nữa chị sẽ chuyển khoản trả lại. Lúc mẹ đi, cô đã chẳng về tiễn bà một đoạn, bây giờ giỗ còn như này, bôi bác quá”.

Thế rồi chị ấy tắt máy luôn. Em nghe mà bực mình. Sao chị ấy lại quan trọng chuyện tiền bạc thế không biết? Hoàn cảnh của em khó khăn, có bao nhiêu thì em góp bấy nhiêu thôi chứ. Các chị nói xem, chị ấy làm vậy khác gì bảo em bất hiếu đâu?