Không biết các chị như nào, chứ tính em hoang phí lắm. Bảo em ᴋiếm tiền thì được, còn giữ tiền, em chịu thua thôi. Hồi em chưa kết hôn, mỗi tháng ᴋiếm ra cũng 30 triệu.

Ngày đó không phải chi tiền cho những vấn đề như nhà chồng rồi con cái. Vậy mà chẳng hiểu sao vẫn ăn tiêu hết. Thấy vậy, mẹ em còn bảo:

“Mày cứ phải ᴋiếm thằng chồng nào ky cóp một tí. Chứ tiêu hoang như nhau thì sau này con cái không có cháo mà húp đâu”.

Quả thật, khi chọn chồng, em cũng cố gắng chọn một người đàn ông làm kế toán và có khả năng hoạch định tài chính tốt. Mỗi lần bọn em đi chơi với nhau, anh đều ghi chép rồi viết ra là hết bao nhiêu. Sau đó, hai đứa sẽ chia đôi tiền. Em thì thấy việc này khá sòng phẳng. Chỉ là mấy đứa bạn cứ gàn:

“Đàn ông mà cái gì cũng tính toán thì cɦết. Sau này mày cưới rồi, tiền nong còn lâu thoải mái như bây giờ”.

Mỗi tội anh rất khéo miệng. Thành ra khi về ra mắt, bố mẹ em ưng lắm. Ông bà còn bảo xem như hai đứa bù trừ cho nhau. Mai kia cưới rồi thì mỗi đứa mạnh một mảng. Em giỏi ᴋiếm tiền, chồng giỏi giữ tiền, như thế là quá hợp nhau còn gì.

Cuối cùng, em vẫn kết hôn các chị ạ. Làm gì có ai như nhà em không? Đêm tân hôn người ta háo hức để được ở gần nhau. Còn chồng em thì cứ ngồi tính toán đến nửa đêm còn chưa xong. Có mấy chục cái phong bì mà anh tính đi tính lại. Đến khi em bảo tắt đèn đi ngủ, chồng vẫn không chịu nhấc mông khỏi ghế. Thậm chí cho tới lúc ngủ, chồng em còn nhắc:

“Cái nhà thằng Minh đi 3 người, thế mà mừng mỗi 1 triệu. Tính ra là mình lỗ đấy”.

Đó là bạn thân của chồng em, hoàn cảnh lại không được tốt lắm. Mấy ngày cưới, anh ấy đến phục vụ là đã tốt lắm rồi. Thế mà chồng em vẫn còn tính thiệt hơn được. Thật không hiểu nổi anh nữa.

Hồi em sinh đứa đầu tiên, bố mẹ em tặng 1 chỉ vàng nhân dịp đầy tháng cháu. Ông bà nội thì khó khăn hơn nên chỉ cho cháu được 500 nghìn. Vì là bố mẹ mình nên chồng em không trách móc nửa lời. Nhưng hôm ấy tổ chức xong, anh lại bóng gió chê ông bà ngoại ky bo với cháu:

“Nghe nói bố em mới bán được mảnh đất hơn 2 tỷ. Tiền tiêu chẳng hết, thế mà cho cháu có chỉ vàng. Nghĩ cũng thấy bèo bọt nhỉ?”.

Không hiểu sao chồng em có thể phát ngôn được như vậy nữa. Dù gì thì đất cũng là của ông bà. Còn việc cho cháu bao nhiêu là tùy tâm bố mẹ, làm sao em có thể đòi hỏi được đây?

Lại nói đến chuyện nhà cửa đất đai. Hồi mới cưới, hai đứa em không có nhiều vốn nên quyết định về nhà chồng ở một thời gian. Đợi khi nào có tiền sẽ mua đất xây nhà sau. Tất nhiên, em là người ᴋiếm được nhiều hơn chồng nhưng người ta bảo rồi, của chồng công vợ, em chẳng tính toán chuyện đấy bao giờ. Thậm chí ở chung và chỉ ăn một bữa nhưng tháng nào em cũng gửi mẹ chồng 7 triệu. Số tiền ấy tất nhiên là thừa, em biết điều đó chứ. Chỉ là em muốn góp chút tiền để ông bà có thêm đồng ra đồng vào thôi.

Kể từ lúc kết hôn, em gần như không giữ tiền. Mỗi tháng lấy lương xong, em sẽ tính tiền tiêu vặt của mình trong tháng. Sau đó chuyển khoản cho chồng để anh định liệu xem bỏ bao nhiêu vào tài khoản tiết kiệm và những chi phí khác. Nói thật, cũng đã có người cảnh báo em về việc này. Họ bảo đàn bà mình tốt nhất là nên giữ tiền, đồng tiền đi liền khúc ruột. Nhưng quan điểm của em lại khác. Vợ chồng với nhau, có phải ai xa lạ đâu mà sợ. Với cả em cũng không giỏi giữ tiền, nếu mà đưa cho em thì chắc chẳng có xu nào tiết kiệm ấy chứ.

Thế rồi cách đây 2 tháng, em có kiểm tra tài khoản của chồng. Đúng là hơi sửng sốt thật, khi mà trong 3 năm, vợ chồng em đã để ra được 3 tỷ tiền tiết kiệm. Em bảo chồng ngần ấy tiền là đủ để mua đất xây nhà rồi. Ra năm cứ tìm mảnh đất nào đẹp mà mua rồi ra ở riêng cho thoải mái. Lúc ấy chồng em còn ậm ừ:

“Được rồi, em cứ yên tâm, anh có đầy bạn làm bên bất động sản. Nhờ chúng nó phút mốt là xong”.

Đấy, em cứ đinh ninh là như vậy. Cho đến hôm vừa rồi, có người công chứng đến tận nhà em làm giấy tờ. Họ bảo bố mẹ chồng em mua nhà đất. Nghĩ không hiểu sao bố mẹ chồng mình lại có tiền nhưng em cũng chẳng để ý đâu. Mãi hôm nay, em mới kiểm tra lại tài khoản tiết kiệm thì chỉ còn 25 triệu. Tá hỏa hỏi chồng, anh nói cho bố mẹ vay.

Xâu chuỗi mọi chuyện thì em lờ mờ đoán ra, có lẽ số tiền ấy đã để cho bố mẹ chồng mua đất cả rồi. Điều đáng nói là mảnh đất ấy có tiền của em nhưng người đứng tên lại là bố mẹ. Chồng em nói năm nay xấu nên để bố mẹ đứng hộ tên. Nghe thật vô lý phải không các chị? Tiền thì phần nhiều là của em, vậy mà bây giờ, em không được chút tài sản nào. Thế này thì thiệt cho em quá. Bây giờ bút sa gà cɦết, chồng em bảo thủ tục xong hết rồi. Em phải làm sao để có thể đòi quyền lợi trên mảnh đất ấy đây?