Vì nóng tính, á.p l.ực dạy con không được mà nhiều phụ huynh dùng đến đ.òn r.oi.

“Cha mẹ dùng đòn roi là bất lực trong cách dạy. Tôi từng mắc sai lầm như vậy. Chỉ vì nóng tính, áp lực khi nói nhiều mà con không nghe, tôi đã đánh con dù sau đó bản thân cũng khóc. Khi vào lớp 1, lúc nào con cũng muốn đi học: “Ở lớp cô Thảo vui lắm. Cô nói chuyện cười và không to tiếng như mẹ. Cô trêu tụi con, chia nhóm trả lời câu hỏi, thắng sẽ được thưởng”. Hết lớp một, con tôi buồn vì phải chia tay cô.

Lên lớp hai, con hỏi: “Sao cô Phương cứ gọi con với các bạn là anh, chị vậy mẹ? Cô toàn nói to rồi đ.ập bàn. Có bạn đọc bài không được cô bảo mắng ngu. cô Thảo có vậy đâu. Con không thích học cô Phương”. Cuối năm đó, đến trường nhận thưởng, tôi hỏi con có chụp hình với cô không? Con từ chối. Nay con đã lên lớp ba, hôm đi nhận lớp, con vẫn nhắc đến cô Thảo.

Nhờ cô giáo lớp 1 đó, tôi cũng đã thay đổi cách dạy con. Tôi không đánh đòn, ít to tiếng với con. Từ đó con nói chuyện, tâm sự với tôi nhiều hơn. Tôi đã nhận ra đòn roi không giải quyết được gì, mà chỉ làm xấu đi mọi chuyện. May mắn tôi đã nhận ra trước khi quá muộn, nếu không đã làm hỏng tuổi thơ của con”.

Nhấn mạnh phương pháp dùng đ.òn r.oi dạy con sẽ để lại h.ậu qu.ả dai dẳng cho đứa trẻ, bạn đọc Kanon chia sẻ:

“Hành xử b.ạo l.ực với trẻ em sẽ để lại h.ậu qu.ả dai dẳng hơn với người lớn. Trẻ em tâm lý chưa ổn định. Cả thế giới trong tầm mắt các em chỉ có cha mẹ và thầy cô. Nếu như ngay cả cha mẹ, thầy cô cũng dùng b.ạo l.ực thì các em biết bấu víu vào ai? Từ đó, các em sẽ sinh ra chơi vơi, lòng tự tin bị t.ổn th.ương nghiêm trọng, về sau này sẽ hình thành nên sự tự ti, nghĩ rằng ra ngoài xã hội ai ch.à đ.ạp lên mình cũng được, do số mình sinh ra nó đã thế rồi.

Trong khi đối với người lớn, nếu làm chủ được cảm xúc, chúng ta hoàn toàn có thể coi những điều chướng tai gai mắt ngoài đời là vặt vãnh và tìm cách quên đi được. Thậm chí, chúng ta còn tìm cách chống trả lại. Những người năm xưa b.ạo h.ành với con, ra đường họ không tr.anh đ.ấu với ai nên về nhà hoặc vào lớp mới trút hết lên đầu đứa trẻ. Đối với trẻ nhỏ, họ có thể hùng hổ, nhưng gặp người lớn hơn, mạnh hơn, họ lại rúm ró hoặc hành xử mềm mỏng, lịch sự một cách rất bất thường”.

Ai may mắn có được cha mẹ tốt thì nên biết quý trọng, hiếu thảo. Ai không may mắn thì nên cố gắng sống tốt, tránh chạm mặt để không đi vào vết xe đổ mà làm h.ại con cái của mình sau này. Cũng không nên b.ất h.iếu và tìm cách tr.ả th.ù cha mẹ. Dù cha mẹ đối xử tệ thế nào nhưng cũng vẫn có công sinh thành, dưỡng dục. Cứ nghĩ là do ông trời đang thử thách xem ta có xứng đáng để sau này có được một gia đình riêng hạnh phúc viên mãn hay không?