Mua đất, xây nhà trong ngõ với số tiền 1,2 tỷ, chỉ sau hai năm, anh Đức đã chấp nhận bán lỗ 200 triệu để mua chung cư.
Tôi vợ đều làm công ty tư nhân, mức lương không quá thấp nhưng cũng chưa thể nói là khá giả. Đến năm 33 tuổi vào năm 2014, mức lương của tôi là 13 triệu, cộng các khoản khác thu nhập cả năm cũng được trên dưới 200 triệu. Vợ có thu nhập kém tôi một chút.
Năm 2010 chúng tôi kết hôn, khi đó tổng tiết kiệm của hai đứa và được gia đình hỗ trợ thêm, chúng tôi có trong tay 900 triệu đồng, bắt đầu công cuộc đi săn nhà đất. Tôi làm công ty ở quận Cầu Giấy, vợ làm ở quận Đống Đa, nên ưu tiên tìm đất gần nơi vợ làm việc. Nhưng với số tiền đó, chúng tôi không thể tìm được mảnh đất nào cho ra hồn ở trung tâm thành phố, chỉ có thể ra ngoại thành mà thôi. Một ông bác đã giới thiệu cho tôi mảnh đất rộng 35m2 ở Gia Lâm, bên kia sông Hồng vừa tầm tiền này. Đất ở trong ngõ, không thể đi ôtô vào sát cửa nhà, chỉ có thể đậu cách nhà khoảng chục mét. Tuy vậy ngõ cũng thể đi được hai xe máy tránh nhau. Mảnh đất khá vuông vắn, xung quanh dân cư đã xây gọn gàng rồi. Thời điểm này giá đất đã khá cao và vẫn đang có xu hướng tăng. Vì vậy, dù biết mảnh đất khá xa nơi làm việc của mình (khoảng 14 km), nhưng tôi rất sốt ruột và đặt mua ngay vì sợ giá đất còn tăng nữa.
Năm 2011, vay mượn thêm anh em bạn bè và người thân, tôi xây được căn nhà 4 tầng sau 6 tháng trông coi thi công vất vả, với chi phí gần 300 triệu (tôi nhờ đội thợ người quen, và tự tay mình làm nhiều công đoạn). Mỗi tầng chỉ có được một phòng ngủ và một toilet là hết chỗ, đồ đạc trong nhà tối giản hết mức. Tuy vậy, tôi vẫn vô cùng sung s*** vì đã có nhà riêng của mình.
Nhưng chỉ sau 3 tháng, tôi bắt đầu nhận ra sự bất tiện của căn nhà này. Vì ở quá xa, lại phải đi qua cầu qua sông, tắc đường là chuyện thường nên ngày nào tôi cũng mất đến hai tiếng rưỡi cho việc đi lại hai chiều. Nhà chưa có con nhỏ nên hai vợ chồng hầu như chỉ sử dụng tầng một và tầng hai, tầng 3 và 4 thì để hoang cho bụi bặm. Khi con đầu lòng chào đời, mọi việc còn ngán ngẩm hơn nữa. Vì nhà ngắn, nên khi xây tôi phải làm bậc thang khá dốc, vậy là lúc nào bế con nhỏ đi xuống cũng lo nơm nớp, chưa kể nỗi sợ nếu chẳng may bé bò ra cầu thang mà không có ai trông. Nấu nướng, sinh hoạt đều bất tiện khi phải di chuyển giữa hai tầng, và nếu phải lên tầng 4 để phơi đồ còn bất tiện hơn. Mảnh đất lại thuộc làng nên không có chỗ nào đưa con đi vui chơi vào cuối tuần được, chỉ quanh quẩn trong 4 bức tường. Hàng xóm có cũng như không vì tối mịt mới về nhà nào cũng đã kín cổng cao tường.
Khi con được gần tuổi tôi đã vô cùng ân hận về lựa chọn của mình. Tôi đã đổ vào căn nhà này gần 1,2 tỷ và cả một năm thời gian từ lúc lo thủ tục mua bán, xin giấy phép xây dựng, thiết kế, thi công…, nhưng chỉ thu về một chỗ ở nghèo nàn quá xa nơi làm việc, không tiện cho việc gửi trẻ cũng như đưa đón của bố mẹ và cũng không có hạ tầng, tiện ích nào xung quanh để vui chơi giải trí. Đó là chưa kể vợ chồng vẫn phải gồng mình trả nốt số nợ vay để xây nhà.
Đầu năm 2014, tôi đã quyết định bán lỗ căn nhà này để chuyển vào một chung cư trong thành phố. Căn chung cư nhỏ, 65m2 nhưng gần công viên và cách nơi tôi làm việc chỉ 15 phút đi xe. Cuộc sống của vợ chồng con cái thuận tiện hơn nhiều, và tôi hạnh phúc mỗi khi thấy chiều nào con cũng được tung tăng chạy nhảy trong công viên gần nhà. Tôi ước gì mình đã mua nó sớm hơn, thay vì dồn tiền bạc và công sức mua đất, xây nhà quá xa chỗ làm việc và không hề có tiện ích xung quanh.