Người ta hay nói, dành cả tuổi thơ để ước mình lớn thật nhanh, rồi lại dành cả quãng đời trưởng thành để mong mình một lần bé lại. Quả không sai!
Mỗi lần quay quắt với mối lo áo cơm, tôi lại lục tìm những món đồ chơi thuở nhỏ mình thường gắn bó. Những tấm ảnh siêu nhân cũ, vài viên bi, chiếc ná thun…, làm cả trời ký ức tràn về, khi ấy lòng nhẹ tênh.
Lớn lên nơi đồng quê, tôi được trải qua những thứ chân chất mà nơi phố thị hiếm khi tìm thấy. Thời bé, tôi được cưỡi trâu mỗi khi chiều tàn; được làm thuyền trưởng mỗi khi chèo ghe thả lưới; được cầm cánh diều thong dong thả trên sườn đồi…
Tuổi thơ của tôi còn có mái chòi dã chiến lợp bằng lá dừa che mát mỗi trưa oi ả. Những ngôi nhà ngói thường bị bể, bởi dính đạn từ ná thun. Cái thú vui săn chim, hay những lần trổ tài làm xạ thủ săn xoài trộm của hàng xóm, làm ba má tôi bị mắng vốn và thường phải đền bù ngói cho hàng xóm mỗi khi tôi bắn hụt. Những trò chơi gây rủi ro làm nhiều vết tích hằn lại trên da thịt, tôi có đủ! Bản tính tinh nghịch đã cho tôi nếm đủ đầy mọi dư vị tuổi thơ.
Tuổi thơ tôi là những ngày hè oi ả, mấy đứa rủ nhau trốn mẹ đi bắt chuồn chuồn phơi nắng đến cháy cả da nhưng vẫn cười toe toét với nhau. Là những ngày thả diều trên triền đê quên lối về…Song nhìn lại, vẫn vui vì một thời ấu thơ dữ dội.
Giờ đây, khi mưu sinh nơi thành thị, tôi thấy những đứa trẻ chỉ cặm cụi vào sách vở, quây quần bên chiếc điện thoại, hay những món đồ chơi đắt tiền. Thi thoảng, chỉ thấy chúng đến công viên dạo chơi ngày cuối tuần. Nhìn lại mình, thấy may mắn vì thuở nhỏ có nhiều ký ức đẹp nơi quê nhà, chứ không nhàn nhạt như trẻ em thành phố.
Tuổi thơ, dù đầy mơ mộng hay buồn tẻ thì vẫn hằng in trong tiềm thức mỗi người. Tuổi thơ là lúc tâm hồn như một khung trời tự do, có thể huyễn hoặc những điều hư ảo, có thể tưởng tượng những thứ mà khi trưởng thành, ngẫm lại đều cười xòa và không thể tin mình có phút giây ngây ngô ấy. Thời gian dù có vội, có bôi xóa đi nhiều điều, nhưng vẫn mãi gìn giữ vẹn nguyên một thời ấu thơ trong mỗi người…