Tuổi thơ đối với tôi là một màu xanh. Màu của hi vọng và cả nỗi nhớ niềm thương về một thời đẹp đẽ đã đi qua. Là bầu trời của những kỷ niệm thời thơ ấu mà mỗi người chúng ta đều cất sâu trong tim. Tuổi thơ của tôi thi thoảng lại có màu đen, màu mà tôi nhìn thấy nhiều nhất mỗi khi mất điện – thứ “đặc sản” của những năm tháng thời thơ ấu đã xa.

Ngày còn bé, vùng nông thôn của tôi hay mất điện lắm. Đặc biệt vào mùa hè, khi mà những cơn dông bất chợt kéo đến lúc chập tối. Không biết có phải do trùng hợp không mà mỗi khi ăn cơm hay học bài là lại mất điện, chắc tại vì thế mà hầu hết trẻ con trong xóm đều mong mất điện. Nếu đã một lần trải qua, chắn chắn bạn không thể quên được tiếng la “xé lòng” của lũ con nít trong xóm: CÚP ĐIỆN RỒI.

Những hình ảnh quá đỗi quen thuộc đã in hằn trong ký ức của tôi và thật đẹp. Các bà, các mẹ quây quần lại với nhau trước mãi hiên, ngoài sân hay trên các cầu bến của con sông quê hương chỉ con lấp lánh ánh trăng. Họ nói đủ thứ chuyện trên đời nào là chuyện đồng áng, chồng con, cái quần, cái áo mới, đôi khi lại có những câu chuyện triết lý lắm mà ở cái tuổi đấy tôi không hiểu được. Giờ nhớ lại mới biết trong câu chuyện tưởng chừng như là tám cho vui đó mang cả nỗi lo cơm áo gạo tiền.

Cũng chẳng nhớ lúc trời tối đen như mực, chỉ có ánh nến và đèn dầu hắt qua khung cửa, các ông bố đang làm gì. Còn lũ trẻ thì vui khỏi nói rồi, chạy lăng xăng khắp nơi, chơi đủ thứ trò, đặc biệt là trò chốn tìm, trời tối lại mất điện càng khó tìm hơn. Nổi tiếng nhất là trò kể chuyện ma rồi đi dọa mấy đứa yếu bóng vía. Nhưng rồi “bữa tiệc nào cũng có lúc tàn” đó là khi có điện trở lại. Nếu lũ chúng tôi hay ví von mất điện là “đặc sản” thì gia vị không thể thiếu đó là tiếng hét vang trời: “CÓ ĐIỆN RỒI!”, với những ánh điện sáng choang soi rọi cả một vùng trời ký ức.

Bây giờ, nơi nào cũng có đèn điện sáng quanh năm, ti vi còn chẳng buồn động đến, tôi lại da diết nhớ về cái thuở khi xưa, lúc vô tư vô lo, chỉ chờ nghe tiếng la “CÚP ĐIỆN” của lỹ trẻ là lại ùa ra khoảng sân ngập ánh trăng của những ngày thơ ấu…