Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác các ấn phẩm của blog, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "blog". (Ví dụ: thiệp tân linh mục blog). Tìm kiếm ngay
5251 lượt xem

Cùng đường, ba mẹ nghèo để con gái mới sinh cho vợ chồng Tây nuôi dưỡng: 20 năm mang tiếng bán con để có tiền mua đất xây nhà

Rơi vào tình cảnh ngặt nghèo, vợ chồng ông Phúc dù xót xa lắm nhưng cũng đành để đứa con gái mới 2 tháng tuổi, chưa kịp đặt tên cho cặp vợ chồng Tây nuôi dưỡng.

Sau nửa đời người mang tiếng bán con để có tiền mua đất xây nhà, người đàn ông nhặt ve chai giờ đây mong mỏi được đoàn tụ với cô con gái độc nhất của mình.

Đó là câu chuyện cuộc đời đầy ngang trái của gia đình ông Trần Văn Phúc (SN 1959, Quận 4, TP.HCM) mà tôi có dịp đọc qua trên trang Vietnamnet cách đây ít ngày. Và tôi nghĩ, bài chia sẻ lại dưới đây ít nhiều sẽ để lại suy tư và cảm xúc cho độc giả tại cộng đồng Ngẫm chuyện đời.

Theo như lời ông Phúc kể thì hơn 20 năm trước, vì không nghề nghiệp, không đất canh tác, ông Phúc chỉ còn cách gắn bó với công việc nhặt ve chai để nuôi con mọn, vợ yếu. Ngôi nhà nhỏ là nơi che mưa che nắng của gia đình ông lúc ấy cũng là đất của người ta nhờ ông giữ không công. Gánh nặng mưu sinh đè lên vai một mình ông nên dù có cật lực làm việc đến đâu thì ông Phúc vẫn không đủ sức lo cho cả nhà. Đã vậy, lúc vợ sắp sinh đứa con thứ ba, thì cũng là lúc ông được tin khu đất sắp giải tỏa. Chủ đất yêu cầu ông phải đưa vợ con rời đi liền.

“Tôi và vợ không biết phải làm sao, không biết con sinh ra sẽ ở chỗ nào, lấy gì cho con ăn… Đúng lúc đó, có người trong xóm khuyên tôi nên cho đứa con sắp sinh để bé có cuộc sống tốt hơn. Họ biết một gia đình người nước ngoài đang có ý định xin con nuôi. Nghĩ đến việc con sinh ra không có chỗ ở, không có cơm ăn, áo mặc, tôi bàn với vợ việc cho con”, ông Phúc kể lại.

Rơi vào tình cảnh ngặt nghèo, vợ chồng ông Phúc dù xót xa lắm nhưng cũng đành để đứa con gái mới 2 tháng tuổi, chưa kịp đặt tên cho cặp vợ chồng Tây nuôi dưỡng. Mỗi tháng, họ vẫn đều đặn gửi thư về báo tin cho cặp vợ chồng nghèo, dù mù chữ nhưng cả hai vẫn cố gắng thuê người đọc giúp. Biết con gái vẫn được chăm sóc chu đáo thì ông và vợ mới an tâm hơn.

Ngày đêm mong nhớ con, ấy vậy mà vợ chồng ông lại còn phải đối diện với những lời xì xầm ngờ vực từ dư luận: “Sau khi cho con, cha mẹ nuôi con gái tôi có gửi cho vợ chồng tôi một số tiền. Nghĩ đến việc số tiền ấy có thể lo cho mấy đứa con còn lại nên tôi nhận. Vợ chồng tôi cho con vì nghĩ hoàn cảnh lúc đó quá khổ, sinh con ra không thể nuôi nấng, chăm lo tốt chứ không bao giờ có ý định bán con. Nghe người ta nói tôi bán con lấy tiền, vợ chồng tôi đau lòng lắm nhưng không thể giải thích với ai. Bởi có nói cũng không ai tin…”.

Ít lâu sau, gia đình ông Phúc vì chuyển sang nơi ở mới nên mất hết liên lạc với cha mẹ nuôi của con gái. Thương nhớ con, người cha nghèo khó liền nhờ một người đang du học ở Pháp đăng thông tin lên mạng xã hội tìm con. Trong lúc này, con gái của ông Phúc giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp cũng đang tìm cách liên hệ với người sinh ra mình qua các hội, nhóm người Việt tại Pháp. Đến năm 2020, phép màu đã thật sự xuất hiện, ông Phúc sau khoảng thời gian dài trông ngóng đã may mắn tìm lại được cô con gái độc nhất của mình sau khi đã đối chiếu kỹ thông tin, hình ảnh.

Julie Calès – hay còn được gọi là bé Sơ-ri ngay sau đấy đã gọi về Việt Nam gặp và trò chuyện với gia đình. Nhờ mạng xã hội và qua một thông dịch viên tình nguyện, hai bên đã có lần trò chuyện đầu tiên sau hơn 20 năm xa cách. Nhưng vì dịch bệnh căng thẳng, cô gái vẫn chưa thể về Việt Nam gặp lại cha mẹ ruột. Cô gái cũng nói: “Con cám ơn ba mẹ đã cho con cuộc sống tốt đẹp như bây giờ”.

Thế nhưng lúc này, lời đồn năm xưa bị “đào lại” khiến gia đình ông Phúc lao đao khổ tâm. Người ta còn đồn thêm là vợ chồng ông cố tìm lại con gái chỉ để… xin tiền. Đó là lý do khiến họ dù nhớ con da diết cũng chẳng dám gọi điện. Họa vô đơn chí, bà Thọ – vợ ông Phúc lại bất ngờ ra đi mãi mãi vì tai nạn giao thông. Ngày đoàn tụ với con giờ chỉ còn mỗi người cha nghèo trông ngóng… Tình cảnh thương xót lắm!

Anh Trần Văn Tuấn (SN 1993, con trai ông Phúc) tâm sự: “Ngày còn sống, mẹ tôi chỉ mong gặp lại “bé Sơ Ri” một lần. Đến khi cả 2 tìm thấy nhau và sắp sum họp thì bà lại ra đi. Trong đám tang mẹ, bé gọi về và nói nếu không vì dịch bệnh, năm ngoái bé đã về thăm ba mẹ rồi. Bé khuyên ba bớt đau buồn và hứa sẽ về Việt Nam sớm nhất có thể. Như vậy, ba tôi sắp được gặp em. Chỉ thương mẹ, chưa được gặp bé đã phải ra đi”, anh ngậm ngùi.

Đọc xong câu chuyện của ông Phúc, tôi nghĩ làm cha làm mẹ ai mà chẳng thương con. Vốn dĩ ai cũng có những lí do, nỗi khổ riêng cho hành động, quyết định của mình. Thế nên, người ngoài khó có thể phán xét một cách khách quan, cũng đừng nên chê trách người trong cuộc khi mình không nằm trong hoàn cảnh của họ.

Chỉ mong ông Phúc sau những lời đàm tiếu không hay có thể vì con mà vượt qua được, để ngày đoàn tụ trong tương lai sẽ chỉ hiện diện những tiếng cười của hạnh phúc.

Danh mục: Cha

Bài viết cùng chủ đề: