Vợ chồng tôi về hưu rồi, hai con đã lớn; trước đây cả nhà sống trong căn hộ cha mẹ cho lúc kết hôn, đến nay nhà đã cũ.
Con lớn học giỏi từ bé nên dù nghèo tôi cũng cố vay mượn cho con ăn học đến nơi đến chốn. Chồng không kiếm được tiền nên không phụ gì khoản nuôi con. Con út chậm hơn và sức khỏe yếu hơn nên chỉ học khá.
Con lớn lên thành phố học và đã đi làm ổn định. Tôi biết kinh tế của con dư dả vì thấy con hay đi du lịch, ăn uống, mua đồ đắt tiền. Con cũng gửi tiền cho tôi hàng tháng, chi trả các khoản cho tôi và em. Tuyệt nhiên con rất ít khi mua gì cho bố. Khi các con còn nhỏ, có lần con biết chuyện bố chúng từng ngoại tình và tôi tha thứ nên tôi nghĩ nó xa cách bố bởi không còn tin tưởng. Tôi cố gắng thuyết phục con rằng chuyện xảy ra đã lâu, giờ bố đã già, chỉ ở nhà không đi đâu. Tôi cũng không nghĩ chồng có con riêng bên ngoài.
Tôi có ba người con, hai trai, một gái út; giờ chỉ muốn cho con gái hết tài sản vì con luôn nghĩ đến việc phụng dưỡng cha mẹ.
Nhà tôi đã cũ, tôi và con lớn mấy lần bàn chuyện xây lại nhà. Tôi vẫn muốn đứng tên sở hữu và xây nhà ba, bốn tầng để con cháu về chơi, lại có chỗ thờ cúng, để xe. Con tôi muốn bố mẹ làm di chúc để lại nhà đất cho hai con thì mới yên tâm bỏ khoản tiền lớn ra xây nhà. Con nói không đòi chia phần hơn hay gì, chỉ muốn yên tâm không có chuyện bố đi lấy vợ khác hay có con riêng. Con có dư ít tiền để đi ăn uống, du lịch nhưng xây nhà là khoản lớn vì còn phải mua nhà, xe cho gia đình riêng ở thành phố.
Con không có kế hoạch về quê ở nên không muốn xây nhà quá to bởi ít người. Tuy nhiên tôi chỉ có thể làm di chúc cho mình, không thuyết phục chồng làm di chúc được vì anh không thấy việc đó là cần thiết. Tôi cũng không muốn sang tên cho con ngay khi vợ chồng còn sống, sợ con không phụng dưỡng, hiếu thảo với cha mẹ. Tôi nên làm gì để con không tính toán với cha mẹ?