Đã ngoài 70 tuổi, ông Hợi vẫn còng lưng làm ruộng, nhặt nhạnh kiếm miếng ăn, lại vừa chăm sóc người con trai bị liệt suốt 8 năm qua.

Nhìn người đàn ông lưng đã còng, khuôn mặt nhăn nhúm đến khắc khổ đang kiên nhẫn đút từng thìa cơm cho con, nhiều người chứng kiến không khỏi xót xa. Đó là ông Phạm Văn Hợi (73 tuổi, trú xóm 7, xã Hải Phương, huyện Hải Hậu, tỉnh Nam Định). Đã 8 năm nay, ông vất vả chăm sóc người con út Phạm Văn Huy (SN 1989) nằm liệt giường.


Vợ chồng ông Hợi sinh được 3 người con, trong đấy 2 người đã có gia đình riêng nhưng đều khó khăn. Anh Huy, con trai út của ông bà chưa lấy vợ nên sống cùng cha mẹ. Không có điều kiện, anh sớm nghỉ học, đi làm thợ đục cho các công trình xây dựng xung quanh huyện. Tưởng tuổi già sẽ được nhờ con sau những tháng ngày vất vả chạy ăn từng bữa, nào ngờ một tai nạn giao thông ập đến, cướp đi hy vọng của đôi vợ chồng ở tuổi xế chiều.

Một ngày năm 2014, trên đường đi làm, chiếc xe máy do anh Huy điều khiển va chạm với một chiếc xe ô tô. Hậu quả, anh bị ngã gãy cột sống cổ dẫn đến liệt tứ chi ở độ tuổi 25. Tương lai người thanh niên như “đóng sập lại”. Để cứu con, ông Hợi bán một nửa mảnh đất với giá 100 triệu đồng, vay mượn thêm người quen, họ hàng 400 triệu đồng nữa, chạy chữa thuốc thang cho con suốt 1 năm ròng.

Dù các bác sĩ đã cố gắng hết sức song anh Huy chỉ có thể giữ được tính mạng, còn cơ thể hoàn toàn bị liệt. Từ đó, cuộc sống của anh gắn liền với giường bệnh. Di chứng vụ tai nạn để lại quá lớn, vợ chồng ông Hợi trở thành chỗ dựa cho con suốt cả đời.

Hằng ngày, mọi sinh hoạt từ rửa mặt, lau người, đút cơm cho con đều do ông bà thực hiện. Nằm trên giường, anh Huy thều thào: “Tự nhiên trở thành gánh nặng cho cha mẹ, tôi đau khổ lắm. Cha mẹ đều già yếu cả rồi..”.


Bố mẹ tuổi già vẫn cố gắng chăm sóc con mỗi ngày.

Sợ con nghĩ quẩn, ông Hợi ra sức động viên con. Thế nhưng bản thân ông bà cũng đang mắc nhiều căn bệnh mãn tính, sức khoẻ ngày càng kém hơn. Vợ ông bị bệnh khớp nặng, đi lại khó khăn. Do đó, một mình ông gánh vác việc đồng áng và sinh hoạt hàng ngày của con trai. Khoảng thời gian bị gai cột sống, ông Hợi cũng xin điều trị ngoại trú vì sợ không có ai để ý con giúp mình.

Chưa kể, khoản nợ 400 triệu đồng trước đây gia đình vẫn chưa trả được đồng nào. Làm ruộng vất vả chỉ đủ cái ăn mà tiền thuốc cho con hàng tháng tốn cả triệu đồng, đối với ông bà đó là quá lớn, lại chẳng thể vay mượn ở đâu được nữa.

Nắm lấy tay con, người cha già nghẹn ngào: “Tôi không sợ vất vả, nhưng giờ đã ở tuổi gần đất xa trời, chẳng biết lo cho con được đến đâu. Nhỡ có mệnh hệ nào, con sẽ biết dựa vào ai. Hai đứa lớn thì nghèo quá, lo cho cuộc sống riêng còn chật vật, làm sao nuôi nổi đứa em liệt giường?”.


Hoàn cảnh gia đình ông Hợi đang rất cần sự giúp đỡ.

Trước hoàn cảnh éo le của gia đình, chính quyền địa phương và hàng xóm láng giềng cũng cố gắng hỗ trợ, dành tặng những suất quà khi có dịp, thế nhưng chừng đó không thể đủ với tình trạng bệnh tật của anh Huy và sức khoẻ đang yếu dần của ông bà.

Ông Bùi Văn Thung, Bí thư chi bộ xóm 7 chia sẻ: anh Phạm Văn Huy là con trai út của ông Phạm Văn Hợi, nằm liệt giường do tai nạn. Hàng tháng, anh vẫn cần duy trì thuốc men nhưng cha mẹ đã già cả, hoàn cảnh gia đình quá nghèo, rất mong họ nhận được sự quan tâm, hỗ trợ từ xã hội.