‘Trong khi người ta sáng sáng thong dong đi tập thể dục, vợ chồng tôi lại vất vả cuốc đất, nhổ cỏ… ăn chẳng mấy mà rước thêm mệt mỏi’.
Tôi là người thành phố 100% và đang cố tập làm nông dân. Tôi có miếng đất vắng chủ bên cạnh nhà, chồng tôi ra cuốc được khoảng 50 m2. Cái tôi muốn trồng thì nó không lên, trong khi cỏ gặp nước lại lên ngùn ngụt, nhổ không xuể. Gieo hạt thì lớp bị kiến tha, lớp bị cả đàn chim sà xuống ăn hết. Cái lên được lại bị ốc sên và sâu ăn. Tôi bắt sâu và ốc mãi không hết, phun thuốc lại sợ độc. Tiền nước, tiền phân, giống, đất thậm chí còn cao hơn giá trị rau quả thu hoạch được. Đó là chưa kể bị hái trộm.
Mẹ tôi nói sao sáng sáng vợ chồng con cái nhà người ta thong dong đi tập thể dục, vợ chồng nhà tôi thì vất vả cuốc đất, nhổ cỏ vậy? Sướng như người ta không muốn, ăn không bao nhiêu, mà rước thêm bực bội, mệt mỏi vào người là nhiều.
Làm vườn không sướng như trong tưởng tượng, nó đòi hỏi bạn phải kiên nhẫn, có sức khỏe tốt, kiến thức, tình yêu bao la với đất đai… Trước đây, tôi cũng mong ước về quê mua một miếng đất lớn để làm vườn. Nhưng bây giờ, tôi thấy 50m2 đó đã là đủ lắm rồi.
Tôi có gần 1.000 m2 vườn ở quê mà làm cũng hết nổi. Tôi có gốc nông nghiệp, có tư duy quy hoạch, có sức khỏe để làm được việc nặng mà còn vã mồ hôi.
Để làm được vườn, trước tiên bạn phải lo nguồn nước, tốt nhất là đào ao hồ, chứ giếng khoan vừa hạn chế vừa tốn kém. Trồng cây cũng phải làm ô, làm luống. Hàng năm phải xới đất lên xuống cho xốp đất thì cây mới lớn được. Rồi còn phun thuốc, bắt sâu, nhổ cỏ, tỉa cành, phân bón… Trồng rau chỉ nên trồng một hai luống để ăn thôi. Rồi trồng ra ai nhổ cỏ, bắt sâu, xới đất, phun thuốc? Bán rẻ thì không đành, bán đắt ai mua?
Thực tế, về quê trồng rau, nuôi cá không vui thú như người dân thành thị vẫn nghĩ. Không đến hai năm trải nghiệm là mọi người sẽ chạy mất tiêu dù mảnh vườn 100 m2 hay 1.000 m2. Nó chỉ mang lại thích thú trải nghiệm một vài tháng thôi. Tôi sẵn sàng cho ai có nhu cầu mượn đất trồng để trải nghiệm.
Đúng là nhìn qua ai cũng thích về quê. Nhiều người đang làm việc ở thành phố khi nhìn cảnh thôn quê hoa lá nghĩ rằng ” mệt mỏi với cuộc sống tấp nập, bon chen nên muốn về quê sống trồng rau, nuôi cá”. Nhưng họ đâu biết rằng, thực tế, 4-5h sáng đã phải dậy đi chợ, cho heo, gà ăn, dọn phân chuồng lợn, rồi ra vườn gánh phân cuốc đất, lội bùn… Khối lượng công việc nặng nhọc gấp nhiều lần văn phòng và không có định nghĩa ngày nghỉ cuối tuần. Thêm vào đó, tay chân bạn sẽ thô ráp, cháy nắng… khi đó mới thực sự sốc.
Khi cuộc sống thành thị ngột ngạt, người ta ước được về quê làm nông dân. Nhưng đời đâu phải là mơ. Cuộc sống không phải dễ dàng. Tôi đang sống trời Âu, nhiều người mơ ước. Thực lòng, tôi cũng muốn về quê làm nông dân. Nhưng biết rằng về thì dễ và cuộc sống vẫn hãy còn đó khó khăn.
Nên tôi chỉ biết cố gắng làm việc thêm một thời gian nữa để sau này được làm những điều mà mình muốn.
Tôi cũng bắt đầu xây dựng sân vườn từ những năm 2009. Để có một trang trại ở quê, tôi đã dành ra bốn năm cải tạo. Từ đào ao, đắp đồi, làm đường, xây khu chuồng trại… Đến giờ cũng mới chỉ hòm hòm.
Nói chung, để xây giấc mộng “về quê” thì bạn phải có tài chính vững vàng và thời gian tầm 10 năm (đơn giản là trồng cây gì, nuôi con gì). Quan trọng nhất, bạn phải biết quy hoạch và kế hoạch cải tạo theo từng giai đoạn.