Khi bố mẹ gọi anh em tôi về họp gia đình, chúng tôi bất ngờ bởi ông bà muốn chia tài sản cho một người ngoài gia đình.

12 năm nay, anh em tôi đều lập nghiệp trên thành phố. Bố mẹ ở quê, nhiều khi nghĩ đến cũng xót xa nhưng chúng tôi không biết phải làm sao. Chúng tôi không thể từ bỏ công việc, gia đình để về quê được. Hơn nữa, ở quê, chúng tôi sẽ rất khó tìm việc làm, rất khó để phấn đấu cho một cuộc sống tốt đẹp hơn. Một năm, anh em tôi về thăm quê, thăm bố mẹ 3 – 4 lần, theo các dịp lễ Tết và lần nào, chúng tôi cũng gửi tiền cho ông bà.

Cạnh nhà tôi có anh hàng xóm tên Đạt, bằng tuổi tôi, tính tình chất phác thật thà. Tôi hay gửi gắm bố mẹ cho anh ấy, những khi ông bà đau bệnh, anh ấy sẽ giúp chúng tôi chăm sóc họ. Tiền viện phí, thuốc thang, tôi và anh trai sẽ chuyển khoản trả lại cùng một khoản tiền nữa, gọi là cảm ơn.

Tuần trước, bố mẹ gọi anh em tôi về họp gia đình. Vì bố mẹ nói có việc quan trọng nên chúng tôi thu xếp công việc để về ngay. Trong buổi họp, bố tôi bỗng bàn đến chuyện phân chia tài sản. Ông nói sẽ để lại tài sản cho anh hàng xóm bởi anh ấy đã chăm sóc ông bà suốt 12 năm qua mà chưa một lời than thở; dù không phải ruột thịt. Bố tôi còn kể lại lần mình nằm viện vì bị đột quỵ cũng là nhờ anh Đạt phát hiện kịp thời, đưa đến viện và chăm sóc ông như cha ruột.


Mẹ tôi nói thêm rằng em trai của anh Đạt sắp lấy vợ nên vợ chồng anh ấy phải chuyển ra ngoài ở riêng mà không có tiền mua đất xây nhà; ông bà định nhận anh ấy làm con nuôi để thuận tiện sang tên tài sản. Đây cũng là để giúp chúng tôi có thể yên tâm làm việc ở thành phố bởi ông bà đã có người chăm sóc, phụng dưỡng lúc về già rồi.

Anh em tôi thẫn thờ nhìn nhau, không sao tin nổi bố mẹ lại quyết định để lại hết tài sản cho một người không phải ruột thịt, không phải con ruột. Anh trai tôi chấp nhận theo ý của bố mẹ, miễn là ông bà cảm thấy hợp tình hợp lý. Nhưng tôi vẫn thấy khó chịu. Dù gì, chúng tôi cũng là con cái ruột thịt, sao ông bà không chia cho chúng tôi một phần đất nào mà lại để hết cho người hàng xóm? Biết là anh ấy có công chăm sóc ông bà nhưng tiền bạc là của chúng tôi bỏ ra. Sau này khi ông bà mất, anh em tôi cũng là người thờ cúng. Tôi có nên phản bác cách làm của bố mẹ không?