Nếu là hoàn cảnh cho phép, sẽ không có ông bà nội nào nỡ “nhường” việc trông cháu cho ông bà ngoại, và cháu là cháu chung nên liệu có cần phân biệt ai là người “phải” chăm cháu?

Từ rất lâu rồi dân Việt mình vẫn hay nói đùa một câu như thế này: “Cháu bà nội nhưng tội bà ngoại”. Cũng có nhiều người làm vợ vì bị ám ảnh bởi điều này nên trong lòng thường sinh ra ấm ức.

Chị em phụ nữ cho rằng con cái sinh ra thường mang họ cha chứ không phải họ mẹ, sau này lớn lên cũng sẽ nối dõi dòng họ bên nội chứ không phải bên ngoại, nên coi như tiếng thơm tiếng thảo và điều hay lẽ đẹp đều do nhà nội được hưởng hết.

Còn những lúc các chị em vượt cạn, người ở bên cạnh thường sẽ là mẹ ruột, những lúc ở cữ hoặc con cái ốm đau, cũng là ông bà ngoại sốt sắng chăm lo. Nên chị em cũng nảy sinh tâm lý “xót” cho bà ngoại.

Nhưng nếu có cái nhìn thực tế hơn với tấm lòng rộng mở hơn, chắc có lẽ chị em cũng hiểu, rằng câu nói “cháu bà nội, tội bà ngoại” cũng chỉ là một phần nào đó trong xã hội mà thôi.

Ngày nay cuộc sống hiện đại càng phát triển, bà nội hay bà ngoại cũng đều có thể bận bịu công việc riêng. Nên việc đỡ đần hay phụ giúp con cháu trong nhà phải tuỳ thuộc vào hoàn cảnh. Nếu là hoàn cảnh cho phép, sẽ không có ông bà nội nào nỡ để cháu về bên nhà ngoại để nhà ngoại chăm sóc hoàn toàn. Và đã là cháu của chung hai bên gia đình, thương yêu hay lo lắng cũng sẽ đều ngang ngửa như nhau.

Nếu chúng ta chịu đứng về góc độ của nhau mà suy nghĩ và ứng xử thì mọi việc có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Có những gia đình mà nhà nội quý con mến cháu còn chưa hết, nỡ lòng nào lại so đo tính toán việc chăm sóc cháu cho con mình?

Cũng có những gia đình mà điều kiện bên nhà nội có đôi chút khó khăn, hoặc thời gian bận rộn hơn, nên việc săn sóc con cháu không được chu đáo và cẩn thận bằng, đành phải nhờ vả bên nhà ngoại. Nhưng nói như thế cũng không có nghĩa là bên nội phủ nhận con cháu, không quan tâm đoái hoài gì tới cháu nội của mình. Họ vẫn thương, vẫn xót đấy thôi, chỉ là điều kiện để thể hiện tình thương yêu không được nhiều.

Vì vậy, chỉ cần tâm lý người làm vợ thoải mái hơn một chút, cuộc sống gia đình và mối QH giữa hai bên nội ngoại cũng sẽ trở nên hoà hảo hơn. Hãy coi như được sự chăm sóc của ông bà nội hay ông bà ngoại là một niềm vinh hạnh và phúc phần của con cái, có thì càng tốt, mà không có cũng không sao. Bởi con cái sinh ra vốn dĩ nhiệm vụ chăm lo nuôi dưỡng là của trực tiếp người làm cha làm mẹ, chứ không phải phiền tới ông bà.

Còn sau này, con cái lớn lên xinh đẹp, khoẻ mạnh, giỏi giang thì đó cũng là niềm tự hào chung của hai bên gia đình cả nội lẫn ngoại. Chỉ cần chị em hiểu rõ được điều này, sẽ chẳng còn bực dọc hay ấm ức nào phát sinh ra cả. Hoạ hoằn lắm không vừa ý gì với ông bà nội trong cách chăm sóc và yêu thương con cháu, thì cũng có thể góp ý hoặc trao đổi thẳng thắn với chồng, sau là với ông bà, để ông bà có thể hiểu con hiểu cháu hơn.

Cuối cùng, vẫn là câu “mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh”, chúng ta không thể nghe câu chuyện của người khác rồi nhìn lại câu chuyện nhà mình. Lại càng không thể tị nạnh hay so vì tình yêu thương con cháu của ông bà nội với ông bà ngoại, vì mọi sự so sánh trên đời này luôn khập khiễng.

Chỉ cần sống sao cho đúng phần làm con làm cháu, yêu thương ông bà nội và ông bà ngoại ngang nhau, đối xử công bằng, hiếu lễ, ắt chúng ta sẽ thu về quả ngọt. Mà quả ngọt trước mắt ở đây chẳng phải đâu xa lạ, chính là sự bình an, yên ổn từ trong tâm hồn. Chính là sự hạnh phúc và yêu thương của cả ông bà nội lẫn ông bà ngoại.

Các chị em cứ nhớ rằng, cháu nào cũng là cháu của ông bà, ông bà nội hay ngoại cũng đều là những bậc sinh thành đáng kính và đáng yêu nhất trên đời. Chỉ khi chúng ta cho con cái mình thấm nhuần tư tưởng này, gia đình mới thực sự có được hạnh phúc trọn vẹn.