Tôi rất sợ bố mẹ tuổi già, sức yếu có thể ra đi bất kỳ lúc nào mà không để lại di chúc phân chia tài sản cho con cái.

Bố mẹ tôi năm nay đã ngoài 90 tuổi, đang sinh sống trên mảnh đất hơn 1.000 m2 rất có giá trị tại một thị trấn xinh đẹp ven biển. Hiện nay, đất đai ở quê tôi đang rất được giá. Một lô đất mặt đường liên xã khoảng 200 m2 có giá giao dịch thành công trên dưới 3 tỷ đồng. Đặc biệt, gần đây xu hướng làm du lịch biển đang phát triển mạnh, nên nhu cầu gom những mảnh đất nhỏ lẻ để làm homestay cũng khiến thị trường đất đai ở nông thôn như quê tôi trở nên nhộn nhịp, giá cả tăng chóng mặt theo từng ngày.

Tôi có một mối lo ngại bố mẹ tuổi già, sức yếu có thể ra đi bất kỳ lúc nào mà không để lại di chúc phân chia tài sản cho con cái. Sau này làm thủ tục hưởng di sản thừa kế rất phức tạp và khó khăn. Đôi khi không thống nhất sẽ dẫn đến anh em trong nhà tranh giành, mất đoàn kết, thậm chí xảy ra ẩu đả. Thế nên, tôi rất muốn khuyên bố mẹ sớm làm thủ tục chia đất cho các con hoặc viết di chúc để phân chia rõ ràng, tránh những phiền toái sau này.

Tuy nhiên, tôi cũng đang rất băn khoăn chưa dám đặt vấn đề trên với mọi người, bởi sợ anh chị em trong gia đình lại nghĩ tôi tham lam, đang muốn phân chia tài sản, rồi phá vỡ sự đoàn kết bấy lâu nay trong gia đình.

Hiện tại, anh chị em trong gia đình tôi ai cũng có công việc ổn định, thu nhập cao, có nhà riêng khang trang, xe cộ đàng hoàng, kinh tế đủ đầy. Tất cả mọi người, từ bố mẹ, anh chị em gái trai, đến dâu rể vẫn giữ nề nếp gia phong, kính trọng và đùm bọc lẫn nhau, đầm ấm, vui vẻ, nên chưa ai nghĩ đến phải phân chia khối tài sản hơn 1.000 m2 đất của bố mẹ.

Thực sự, tôi cũng rất muốn giữ gìn sự đoàn kết, thương yêu, đùm bọc, che chở cho mọi người trong gia đình, từ những ngày thơ bé đến bây giờ và mãi mãi về sau. Do vậy, tôi càng muốn bố mẹ, anh em trong nhà sớm tính đến chuyện chia đất đai trước khi hai người qua đời. Đó là cách tốt nhất để không xảy ra những mâu thuẫn mất kiểm soát trong tương lai.

Những suy nghĩ của tôi sẽ là rất bình thường ở các đất nước phát triển, nhưng với văn hóa Á Đông tại Việt Nam, tôi sợ nếu nói ra điều này, mình sẽ bị đánh giá. Tôi không muốn chính mình lại là người tạo ra sự xáo trộn, làm phá vỡ sự đoàn kết bấy lâu nay trong gia đình. Liệu tôi nên làm gì lúc này?