Chẳng ai còn lạ gì cảnh các mẹ bỉm sữa nuôi con mọn ngồi than ngắn thở dài với nhau về những đêm thiếu ngủ, những lần con ốm hay những nỗi khổ mang tên con biếng ăn, con quấy khóc….

Làm mẹ là hành trình dài, là “công việc mà chẳng ai có kinh nghiệm, thậm chí còn chẳng biết mình đang làm gì nhưng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Đây cũng là việc 24/7, không có lương, hợp đồng thì dài hạn…”.

Thế nhưng, thời gian trôi đi, con cái ngày một khôn lớn, sẽ có những khoảnh khắc mà dù muốn mẹ sẽ không bao giờ được trải nghiệm trở lại. Mới đây, những dòng tâm sự của chị Phan Thị Ngọc Linh – mẹ Việt 2 con đang sống ở Na Uy đã chạm tới trái tim và sự đồng cảm của hàng nghìn mẹ.

Chị Ngọc Linh vừa mới sinh bé Ốc được 6 tuần tuổi. Cũng giống như nhiều bà mẹ khác, chị cũng phải đối mặt với bận bịu, mệt mỏi, stress nhưng đôi khi nhìn lại, chị thấy chẳng mấy chốc con lại lớn bổng và có những khoảnh khắc “lần cuối cùng” mình sẽ không bao giờ được nếm trải nữa. Tâm tư của chị đã khiến nhiều mẹ trào nước mắt vì xúc động.

Kể từ giây phút đầu tiên được bế con trên tay, cuộc sống của bạn sẽ không bao giờ quay lại như xưa được nữa. Bạn có thể sẽ rất nhớ, thậm chí tiếc nuối con người trước đây, cuộc sống trước đây. Khi mà bạn có thời gian, có tự do và chẳng có gì đặc biệt phải lo lắng.

Bạn sẽ hiểu thế nào là sự mệt mỏi mà bạn chưa từng trải qua hay từng tưởng tượng, rồi ngày trôi qua dường như giống hệt nhau theo cách: cho con bú, vỗ ợ hơi, thay bỉm, dỗ khóc, chiến đấu với những cơn gắt ngủ, thức dậy rồi cho con ngủ – những chu kỳ có vẻ như không bao giờ kết thúc.

Nhưng đừng quên rằng: khi thời gian qua đi, mọi thứ bạn làm và bạn trải qua có thể sẽ trở thành lần cuối cùng.

Đó là lần cuối cùng bạn cho con bú.

Con ngủ với bạn sau cả một ngày dài ở trường, và đó là lần cuối cùng bạn có thể ôm con ngủ xuyên đêm cho tới khi nó muốn ngủ ở phòng riêng.

Một ngày nào đó bạn bế con bên hông và đặt con ngồi vào ghế, rồi không bao giờ ẵm con lên được theo cách đó thêm lần nào nữa.

Bạn dạy con cách mặc quần áo, và từ ngày đó con thích tự mặc cho riêng mình.

Đôi bàn tay nhỏ xíu từng bám chặt lấy tay mẹ giờ đã buông dần ra.

Con sẽ ôm bạn và đòi âu yếm giữa đêm, biết đâu đó là lần cuối cùng bạn phải thức dậy để dỗ dành.

Một buổi chiều bạn hát cho con nghe khi đẩy xe nôi đi dạo, làm đủ thứ để con ngừng khóc, rồi sau đó không bao giờ hát những bài hát đó nữa.

Con sẽ hôn tạm biệt mẹ ở cổng trường, thậm chí khóc khi bố mẹ rời đi. Và ngày hôm sau con mải chạy chơi quên lời tạm biệt, thậm chí tự đi bộ tới trường.

Còn nhiều khoảnh khắc cuối cùng nữa, như là câu chuyện cuối cùng còn được đọc trước khi đi ngủ, như là lần cuối lau khuôn mặt lem nhem của con sau giờ ăn, hay là lần cuối con chạy tới và đòi bố mẹ bế bồng lên cao.

⁣⁣Chỉ đến khi những lần cuối cùng đó qua rồi, chúng ta mới nhận ra.

Khi con không còn bé nữa, chúng ta mới khao khát giá như có thêm một ngày nữa. Giá như, còn có thêm một hay nhiều hơn một những “lần cuối cùng” như thế.

Làm cha mẹ là vậy, đôi khi chúng ta bị mắc kẹt giữa cảm giác rằng ước gì những ngày tháng này qua thật mau, mà rồi có lúc lại muốn thời gian ngưng đọng lại.

Nhân một ngày bế em bé nhỏ, tự dưng nhận ra mình không thể nào nhấc bổng em bé lớn lên được nữa rồi.