Hôm qua mình nhắn tin cho con bạn thân nhất của mình:
– Ê, chiều cf tí, chủ nhật rảnh vleu
– Chịuuu
Chỉ mỗi tin nhắn cụt lủn đó, mình mới sực nhớ ra là bạn mình đã có em bé được 3 tháng rồi. Không còn cuộc sống độc thân bay nhảy như trước nữa. Từ một người không một cuộc vui nào thiếu mặt, năm đi du lịch cả chục lần, facebook cập nhật ảnh mới liên tục thì giờ rảnh tầm 2 tiếng đồng hồ đi ra ngồi cf với nó cũng khó, ảnh fb toàn ảnh của con còn nó chắc chắn là đang đầu bù tóc rồi, du lịch thì khỏi bàn, mơ à.
Người ta cứ bảo làm mẹ là Thiên chức. Mà thiên chức thì cũng đồng nghĩa là trách nhiệm. Tức là đến cái lúc đó thì người phụ nữ tự nhiên phải như thế. Mình chỉ cảm thấy là vô cùng cảm phục những người mẹ chọn bỏ công việc, thành tựu bản thân, niềm vui cuộc sống để ở nhà nuôi con. Đúng, đấy có thể là một kiểu trách nhiệm, nhưng nó cũng là một sự hy sinh.
Hy sinh chấp nhận bản thân tạm thời phụ thuộc kinh tế vào người khác. Hy sinh chấp nhận để bản thân quần áo xộc xệch, hôi mùi sữa, tóc cả vài tháng không ra tiệm chăm, skincare duy nhất là chai sữa rửa mặt. Hy sinh chấp nhận để thế giới của mình bé lại, thu gọn lại chỉ bằng đứa con bé bỏng đáng giá, từ bỏ nhiều mối QH, niềm vui.
Những dòng này, viết cho bạn mình, và cũng là viết cho bao bà mẹ trên đời đang nuôi con nhỏ. Quay sang thơm vợ mình một cái các ông nha.
Viết cho mẹ Kem và hàng trăm nghìn bà mẹ tuyệt vời khác đang cố gắng từng ngày hy sinh vì tổ ấm của mình